truyện hôn nhân đã qua
Đọc Truyện. Bạn đang đọc truyện Hôn nhân đã qua của tác giả Hân Hân Hướng Vinh trên website đọc truyện online. Hôn Nhân Đã Qua kể về mối tình trong sáng và lãng mạn của Thời Tiêu và Hứa Minh Chương. Thời Tiêu - một cô sinh viên mang vẻ đẹp thánh thiện, ngây thơ trong
Khi nói chuyện sẽ phải giữ kẽ và dò chừng thái độ lẫn nhau". Cuối cùng, đạo diễn Lê Hoàng đưa nhận định: "Trong hôn nhân, đừng nên đánh giá cao việc công khai mọi thứ với nhau. Điều quan trọng trong hôn nhân không nằm ở việc công khai hết mọi thứ mà phải tinh tế
Cảnh báo độ tuổi: Truyện tranh [18+] Hôn Nhân Tiền Định có thể có nội dung và hình ảnh nhạy cảm, không phù hợp với lứa tuổi của bạn. Nếu bạn dưới 18 tuổi, vui lòng chọn một truyện khác để giải trí.Chúng tôi sẽ không chịu trách nhiệm liên quan nếu bạn bỏ qua cảnh báo này.
Đọc truyện tranh Cuộc Sống Hôn Nhân Là Tuyệt Vời Nhất [Tới Chap 1.5] Tiếng Việt thể loại Manga bản dịch Full mới nhất, ảnh đẹp chất lượng cao, cập nhật Chap mới sớm nhất, nhanh nhất, liên tục mỗi ngày tại Manhua24h.com
Mời quý vị cùng theo dõi và đón nghe qua giọng đọc MC Anh Sa. Ngày Hôm Qua Đã Từng. TẬP 04. Yêu Em Là Định Mệnh. Truyện Audio liên quan. TẬP 05. Mẹ Chồng Hãm. Săn Nã. Món Nợ Nhân Duyên. Hợp Đồng Hôn Nhân. TẬP 04. Cậu Chủ Khó Chiều. Con Ở Của Cậu. HAY. Cô Vợ Ép
Cặp đôi xinh đẹp vốn cũng rất 'vừa đôi phải lứa': Nàng là tiểu thư đài các từ nhỏ đã sống trong nhung gấm, sung sướng, khi lớn lên chẳng hề làm gì động đến móng tay vì mọi thứ đã có người hầu kẻ hạ. Chàng là một đại thiếu gia điển trai, quyền thế. Cặp đôi như thế về chung một nhà lại không có tình cảm hẳn xảy ra biết bao chuyện 'dở khóc, dở cười'.
Siêu Thì Vay Tiền Online. Thời Tiêu ghét nhất là gì? Ghét nhất là bị uy hiếp, đe dọa! Bốn năm trước, mẹ Hứa Minh Chương đã dùng chiêu này để ép buộc cô từ bỏ tình yêu của mình. Bốn năm sau, Diệp Trì cũng dùng chính thủ đoạn này để ép cô buộc phải theo anh ta về Trong tim Thời Tiêu, có lẽ lúc đầu cô chỉ coi mình là một khách ở nhờ, nhưng cũng từng có một thời gian cô thực sự coi đây là nhà của là cái gì? Còn nhớ trong một cuốn tiểu thuyết đã nói, nhà là nơi mọi người đối xử chân thành với nhau, nhà là một chuyến đi xa từlúc đầu xanh cho đến khi đầu bạc. Nhà là trạm dừng chân của cuộc đời, cũng là bến cảng tránh bão của chúng Trì từng mang lại hơi ấm cho cô, gần như đã ủ ấm trái tim lạnh giá bao nhiêu năm nay của cô. Nhưng giờ anh đang uy hiếp cô, dùng Quyên Tử để uy hiếp nói đến những người Thời Tiêu quan tâm nhất, ngoài bố mẹ cô thì chỉ có Quyên Tử. Qua đây cô cũng có nhận thức mới về sự bỉ ổi của Diệp Trì, hoặc cũng có thể loại người như anh ta đã quen với việc đe dọa người khác, bởi vì đe dọa có hiệu quả, nắm trong tay quyền lực thao túng trời đất, có thể khiến cho những dân thường thấp cổ bé họng như cô phải tuân theo mệnh lệnh của anh Diệp Trì cúi xuống thì thầm đe dọa bên tai cô, Thời Tiêu chợt hiểu ra, cô muốn ly hôn nhưng cô không thể, chỉ cần Diệp Trì không đồng ý, cả đời này cô và anh ta vẫn bị buộc chặt lấy nhân tri diện bất tri tâm, Thời Tiêu giờ nghĩ lại mới thấy hồi đầu mình đã nghĩ quá đơn giản. Giờ nghĩ lại thấy chuyện chia tay trong hòa bình với Diệp Trì là điều hoang Tiêu nhìn chằm chằm ra bên ngoài cửa kính, một buổi chiều hoàng hôn của mùa xuân, những chồi non đang nhú lên trên cành, không khí phảng phất chút ẩm ướt được nhuộm vàng bởi hoàng đã đoán sai, Diệp Trì đã quen với việc đe dọa, thậm chí còn thích đe dọa người khác. Bởi vì đe dọa khiến cho mọi chuyện đơn giản hơn nhiều. Cái gì là đê tiện chứ? Trong từ điển của anh ta, chỉ cần có thể đạt được một cách nhanh chóng, chuyện đê tiện đến đâu cũng chỉ là bình thường. Anh ta đã nắm được điểm yếu của cô. Anh thậm chí còn hiểu cô hơn chính bản thân cô, tính tình của cô quá lạnh lùng, anh đã nâng niu cô, chiều chuộng cô như vậy mà cô vẫn nói đi là đi. Mặc dù lạnh lùng nhưng cô vẫn rất trọng tình, chỉ cần người khác có bản lĩnh “cắm rễ” trong lòng cô, có thể cả đời này cô sẽ không bao giờ quên, trọng tình trọng nghĩa, giống như Quyên Tử, giống như gã Hứa Minh Chương Trì khẽ ngoảnh đầu nhìn sang cô sắc mặt xanh xao, những cơn gió lạnh bên ngoài thổi vào mặt cô, làm bay những lọn tóc mai mềm mại, để lộ ra cái tai trắng ngần, giống như một miếng ngọc tinh xảo. Nơi đây chính là khu vực nhạy cảm của cô, anh biết rõ lắm chứ, lần nào anh cũng mơn man, liếm láp, khiến cho cô không khỏi rạo rực, bị kích thích rồi cô sẽ ngoan ngoãn để mặc anh hành sự. Thời Tiêu lúc ấy khiến cho anh có thể lên tận trời hái sao xuống cho đó chỉ là dục vọng, Diệp Trì thu ánh mắt lại, từ đáy mắt ánh lên vẻ ảm đạm mà người khác khó phát giác ra, cuối cùng anh cũng hiểu ra, đó chẳng qua chỉ là dục vọng, thứ mà trước đây anh háo hức theo đuổi, nhưng giờ đột nhiên anh lại cảm thấy tẻ nhạt, vô vị. Cái anh cần là tình yêu, anh muốn có tình yêu của Thời Tiêu, muốn trái tim trong lồng ngực của cô khắc tên anh, chỉ khắc tên anh. Cô phải yêu anh, cô buộc phải yêu người Diệp Trì không đạt được mục đích thì quyết không chịu thua, chuyện làm ăn cũng thế, mà chuyện tình yêu cũng xe đỗ vào bãi, tắt máy, Diệp Trì còn chưa rút chìa khóa ra thì Thời Tiêu đã đẩy cửa xe đi ra. Anh cũng mặc kệ, chỉ cần cô theo anh về nhà thì mọi chuyện đều dễ đạc của Thời Tiêu vẫn ở chỗ Quyên Tử. Cô đi lên cầu thang trước, lúc Diệp Trì rút chìa khóa thì cô đã lên cầu thang rồi. Anh ái ngại lắc đầu, lại làm mình làm mẩy đây mà!Diệp Trì chẳng giận cũng chẳng sốt ruột, chỉ chậm rãi đi lên thang máy. Thang máy vừa mở đã nhìn thấy Thời Tiêu đứng ngoài cửa, cúi đầu, mái tóc dài xõa xuống, che mất khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, chẳng thể nhìn được vẻ mặt của cô. Cô dựa lưng vào tường, chân giẫm giẫm liên tục vào những ô gạch men dưới sàn, giống hệt như một đứa nhóc chơi chán rồi về đến nhà mới phát hiện ra quên mang chìa khóa, khiến cho người lớn tức không được mà bực chẳng Trì đi đến đứng trước mặt cô, không buồn mở cửa mà đưa hai tay nâng đầu cô lên. Anh phải dùng sức bởi cô đang dỗi, một mực không chịu nghe theo lời anh. Bị Diệp Trì nâng mặt lên, Thời Tiêu không thể không nhìn thẳng vào mặt anh ta. Hai người đứng rất gần nhau, hơi thở của anh phả vào mặt cô. Thời Tiêu bất lực nhắm chặt mắt lại, không thèm nhìn Diệp Trì. Anh khẽ cười, cúi xuống, nhẹ nhàng hôn vào đôi môi mà anh đang nhớ cồn không nôn nóng, chỉ đặt lên môi Thời Tiêu một nụ hôn, rồi một nụ hôn nữa… giống như là chuồn chuồn đậu nước, nhẹ nhàng và dịu Tiêu không khỏi sởn gai ốc sợ hãi, đối với những hành động thân mật của Diệp Trì, cô bắt đầu có bản năng phản kháng. Đêm ấy đã để lại ký ức sâu đậm với cô, nhưng phản kháng sẽ mang lại điều gì? Thời Tiêu càng thêm sợ hãi. Cô nhắm chặt mắt lại để mặc cho anh hôn, hết cái này đến cái khác, cảm giác anh đã dừng lại, hồi lâu không có động tĩnh gì, Thời Tiêu thử mở mắt, vô tình bắt gặp đúng ánh mắc của anh. Cô cứng đờ người như một tên tù binh bị bắt Trì nhìn cô rất lâu, lâu đến mức cái đèn cảm ứng âm thanh trên trần nhà đã tắt rồi mà anh vẫn nhìn cô. Cùng với tiếng nói của anh vang lên, cái đèn liền bật sáng trở lại “Tiêu Tiêu, em không thắng được anh đâu em biết không? Từ nhỏ đến lớn, chẳng có ai thắng được Diệp Trì này, giờ em mới hối hận không thấy quá muộn hay sao? Hồi đó em đã dây vào anh, đã lấy anh rồi, thế thì cả đời này em sẽ là của anh, của Diệp Trì này. Nói thế nào nhỉ, sống thì nằm chung giường, chết nằm chung một mộ. Vì vậy nếu có ý nghĩ khác, tốt nhất em nên từ bỏ cho sớm! Vô ích thôi!”Diệp Trì thả cô ra, lấy chùm chìa khóa của cô trong túi quần ra, đặt vào tay Giờ thì mở cửa đi, chúng ta về nhà thôi!Nói thực lòng, Thời Tiêu thật sự muốn vứt chùm chìa khóa ấy vào mặt anh ta. Người đàn ông này thật vô liêm sỉ, bỉ ổi, độc đoán, hoàn toàn không biết tôn trọng người khác, ý muốn của người khác đều phải thực hiện theo ý anh cô biết Diệp Trì là người nói được làm được. Cả đời này cô sẽ bị ràng buộc với anh ta, trừ phi anh ta chán trước, từ bỏ trước, muốn ly hôn với cô. Thời Tiêu đứng yên nhìn anh ta, ngọn lửa tức giận như đang nhảy nhót trong đôi mắt. Diệp Trì mỉm cười, ôm cô vào lòng, nắm chặt bàn tay cô, cắm chìa khóa vào ổ rồi mở cửa, kéo cô vào bên trong. có hơi bừa bãi, bên cạnh tủ đựng giày có một chậu cây bị ném vỡ, cây bị bật cả rễ, đất rải ra khắp Trì cúi xuống ôm cô vào nhà “Lát nữa anh sẽ xử lý em!”Thời Tiêu vùng vẫy vài cái bị Diệp Trì đánh vào mông. Anh cúi xuống thì thầm “Em mà còn chống cự nữa là anh không nhịn được nữa đâu đấy!”Thời Tiêu nhạy cảm nhận ra bộ phận nào đó ở bên dưới cơ thể anh ta đang cứng lên. Cô cắn chặt môi, cụp mi xuống, không thèm nhìn anh đàn ông này không bao giờ che giấu dục vọng của mình, hơn nữa chỉ cần anh ta muốn là nhất định phải có cho bằng được, Thời Tiêu hiểu rất rõ điều này, nhưng hiện giờ cô vẫn còn cảm thấy ám ảnh với chuyện Trì cũng biết điều đó. Trên đường đi anh đã nghĩ, dù gì Thời Tiêu cũng không giống như những người đàn bà mà anh từng chung đụng, cô giống như là một bông hồng được lớn lên trong lồng kính, chưa từng trải qua sương gió, cho dù trước anh có một Hứa Minh Chương, nhưng lần đầu tiên của cô là dành cho anh, cô vẫn còn non nớt, anh có thể nhận ra được điều đó rất rõ hôm ấy anh thực sự quá tức giận, bị cơn ghen tuông gặm nhấm đến phát điên lên. Lúc ấy anh đã nghĩ, hóa ra cô không chỉ thuộc về mình, cái cơ thể ở bên dưới mình đã từng thuộc về một người đàn ông khác. Có thể họ đã hôn hít, sờ soạng, hoặc có thể…Diệp Trì không phải kẻ ngốc, đã lâu như vậy mà cô vẫn chưa quên được một người đàn ông, vậy thì chắc chắn hai người đã từng rất thân mật. Không cần nghĩ cũng có thể đoán ra, mặc dù vẫn giữ được “cái màng” mỏng manh kia, nhưng những chuyện thân mật khác, có lẽ hai người cũng chẳng thiếu, dù gì họ cũng đã yêu nhau, đây là điều mà Diệp Trì cảm thấy khó chịu nhất. Cô đã từng yêu, có thể giờ trái tim vẫn còn yêu. Hứa Minh Chương thì càng khỏi phải nói rồi, chỉ cần thấy ánh mắt anh ta nhìn Thời Tiêu là có thể biết anh ta yêu cô biết nhường nào, lưu luyến cô biết bao ra Diệp Trì cũng rất sợ, nếu như hai người họ yêu nhau thế thì anh ngăn cản họ có nghĩa lý gì? Vì vậy anh phải điều tra, phải làm rõ chuyện quá khứ của hai người, biết địch biết ta trăm trậnăm thắng. Diệp Trì tôn thờ câu nói này, hơn nữa anh ta cũng rất muốn biết nếu như Hứa Minh Chương đã không thể từ bỏ, vậy tại sao hồi ấy lại chia tay?Trước mắt, quan trọng nhất vẫn là Thời Tiêu. Rõ ràng cuộc bạo hành đêm qua đã để lại “di chứng” cho cô. Nếu nói Diệp Trì có điều phải hối hận thì đây đúng là điều khiến anh hối hận nhất. Nếu như biết cô không thể gạt bỏ chuyện cũ, lúc ấy có chết vì tức anh cũng tuyệt đối không làm như vậy. Diệp Trì thở dài, đặt Thời Tiêu lên giường, xoa xoa đầu cô “Anh đi chuẩn bị nước tắm cho em, em tắm rửa trước, anh xuống nhà nấu cơm, vẫn còn canh gà, anh nấu cho em ít mì nhé!”Thời Tiêu nhìn thấy Diệp Trì như thế này chợt thấy trong lòng khó chịu. Cô tự nhủ mình không thể mềm lòng. Cô ngoảnh đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, những căn nhà ở bên ngoài đều đã tắt đèn.
Cùng đọc truyện Hôn Nhân Đã Qua của tác giả Hân Hân Hướng Vinh tại Trùm Truyện. Mong bạn có một trải nghiệm tốt tại dung chính của câu chuyện kể về mối tình trong sáng và lãng mạn của Thời Tiêu và Hứa Minh Chương. Thời Tiêu – Một cô sinh viên mang vẻ đẹp thánh thiện, ngây thơ trong trắng, có đôi mắt trong veo như hồ thu khiến cho bao chàng trai phải si mê. Còn Hứa Minh Chương hơn cô 2 khóa là một hotboy của trường ĐH danh tiếng, lại sinh ra trong 1 gia đình quyền thế. Chính vì gia đình hai bên không môn đăng hộ đối, nên Thời Tiêu nhất thời đã bị mẹ của Hứa Minh Chương dùng thủ đoạn ngăn cản, 2 người phải chia tay nhau trong lúc tình yêu đang ở độ đẹp 4 năm Hứa Minh Chương đi du học, Thời Tiêu vẫn 1 mình ôm hận về 1 mối tình đã qua, vô tình cô đã gặp Diệp Trì như 1 định mệnh. Hai người đã kết hôn trong chớp nhoáng. Thời Tiêu chấp nhận kết hôn với Diệp Trì để cắt đứt hoàn toàn với Hứa Minh Chương, nhưng cô không hề biết rằng người đàn ông mà cô kết hôn có vẻ bề ngoài rất lịch thiệp, hào hoa, tài giỏi trong giới kinh doanh, đặc biệt lại rất hiểu phụ nữ, song anh lại là một người rất nham hiểm, phóng đãng và vô cùng độc đoán. Một điều vô cùng bất ngờ là trải qua cuộc hôn nhân chớp nhoáng, nhưng giữa hai người lại nảy sinh tình cảm mà họ không hề biết, đó chính là tình mâu thuẫn lại bắt đầu sau khi Hứa Minh Chương về nước, một mối tình tay ba khi mà tình cũ không rủ cũng đến. Diệp Trì lại càng độc đoán và vô cũng khắc nghiệt với vợ của mình, khi thì chiều chuộng cũng phụng cô như một bà hoàng, lúc thì gia trưởng độc đoán đến tàn nhẫn. Nhưng mọi mâu thuẫn dường như được gỡ bỏ sau khi Thời Tiêu mang trong mình đứa con của Diệp Trì, và cô quyết định ra đi một thời gian để hai người định hình tình được cảm của bản thân. Đó không những là một liều thuốc hữu hiệu nhất để thay đổi con người Diệp Trì, mà còn giúp họ nhận ra được tình yêu đích thực của mình đang ở nơi đâu, họ lại trở về bên nhau sau bao sóng gió của cuộc đời.
Nội dung chính của câu chuyện kể về mối tình trong sáng và lãng mạn của Thời Tiêu và Hứa Minh Chương. Thời Tiêu – Một cô sinh viên mang vẻ đẹp thánh thiện, ngây thơ trong trắng, có đôi mắt trong veo như hồ thu khiến cho bao chàng trai... phải si mê. Còn Hứa Minh Chương hơn cô 2 khóa là một hotboy của trường ĐH danh tiếng, lại sinh ra trong 1 gia đình quyền thế. Chính vì gia đình hai bên không môn đăng hộ đối, nên Thời Tiêu nhất thời đã bị mẹ của Hứa Minh Chương dùng thủ đoạn ngăn cản, 2 người phải chia tay nhau trong lúc tình yêu đang ở độ đẹp 4 năm Hứa Minh Chương đi du học, Thời Tiêu vẫn 1 mình ôm hận về 1 mối tình đã qua, vô tình cô đã gặp Diệp Trì như 1 định mệnh. Hai người đã kết hôn trong chớp nhoáng. Thời Tiêu chấp nhận kết hôn với Diệp Trì để cắt đứt hoàn toàn với Hứa Minh Chương, nhưng cô không hề biết rằng người đàn ông mà cô kết hôn có vẻ bề ngoài rất lịch thiệp, hào hoa, tài giỏi trong giới kinh doanh, đặc biệt lại rất hiểu phụ nữ, song anh lại là một người rất nham hiểm, phóng đãng và vô cùng độc đoán. Một điều vô cùng bất ngờ là trải qua cuộc hôn nhân chớp nhoáng, nhưng giữa hai người lại nảy sinh tình cảm mà họ không hề biết, đó chính là tình mâu thuẫn lại bắt đầu sau khi Hứa Minh Chương về nước, một mối tình tay ba khi mà tình cũ không rủ cũng đến. Diệp Trì lại càng độc đoán và vô cũng khắc nghiệt với vợ của mình, khi thì chiều chuộng cũng phụng cô như một bà hoàng, lúc thì gia trưởng độc đoán đến tàn nhẫn. Nhưng mọi mâu thuẫn dường như được gỡ bỏ sau khi Thời Tiêu mang trong mình đứa con của Diệp Trì, và cô quyết định ra đi một thời gian để hai người định hình tình được cảm của bản thân. Đó không những là một liều thuốc hữu hiệu nhất để thay đổi con người Diệp Trì, mà còn giúp họ nhận ra được tình yêu đích thực của mình đang ở nơi đâu, họ lại trở về bên nhau sau bao sóng gió của cuộc đời.
Mặc dù đang nằm trên chiếc giường theo phong cách châuu cực kì xa hoa này, lại còn lăn qua lăn lại mấy tháng nay rồi mà Thời Tiêuthỉnh thoảng vẫn không dám tin vào cảm giác chân thực rèm cửa khẽ rũ xuống, ánh mặt trời chiều thu nhẹnhàng hắt qua rèm vào trong nhà, khiến cho tất cả những đồ vật đắt tiền đềuđược phủ một lớp ánh sáng mê hoặc, đẹp và mơ hồ tựa như đang trong cõi bức ảnh rất to treo trên tường đối diện là hìnhảnh một nam một nữ, ăn mặc hết sức “ra dáng”, khóe môi khẽ mỉm cười. Người đànông thì lịch lãm, tuấn tú, người phụ nữ thì dịu dàng, thuần khiết, trông vôcùng xứng lứa vừa đôi tạo cho không gian càng thêm lãng Tiêu uể oải dựa vào cái gối sau lưng, chu môi,cảm giác toàn thân đau nhức, bỗng trừng mắt với người đàn ông trong bức ảnh đốidiện, thầm nhủ Đúng là đồ cầm thú, cầm thú! Thế là mình đã lấy một kẻ cầm thúđược cả tháng trời rồi, hơn nữa ngày nào cũng bị tên cầm thú ấy ức hiếp từtrong ra ngoài đến N dĩ gọi là “cầm thú” chính là bởi vì anh ta chưa baogiờ để mắt đến Tiêu xoa xoa cơ thể đau nhức đến tê dại của mình,cứ như thể đó sắp không còn là cái lưng của mình nữa. Thời Tiêu chửi thầm vô sốlần, tay chống vào cằm, mơ hồ nhớ lại diễn tiến của câu chuyện. Hình như chỉhơn một tháng trước, bản thân mình vẫn còn là một cô gái nhà lành ngây thơtrong sáng, mặc dù mỗi lần nói về điểm này, đứa bạn nối khố là Quyên Tử thườngxuyên nôn ọe không biết bao nhiêu lần.Quyên Tử “Xí! Bà con cô bác đừng tin vào cái mặtngây thơ, đần độn của cô ta, đấy chẳng qua chỉ là cái vỏ bọc của một người đànbà tầm thường, độc miệng. Ưm ưm… Tiêu Tử chết tiệt, cậu lấy cái gì bịt miệng tớthế hả? Sao mà hôi thế này? “ Thời Tiêu cười hả hê “Tất của cậu đấy, tự sảnxuất tự dùng, rất bảo vệ môi trường! A ha ha ha!”Quay lại chuyện chính, ngày cuối tuần của một thángtrước, ánh mặt trời bên ngoài rạng rỡ, tiếng chim líu lo trên cành, Thời Tiêulại ngồi trong quán cà phê của một khách sạn năm sao phía đông thành phố, lắngnghe người đàn ông ngồi trước mặt thao thao bất tuyệt, thỉnh thoảng lại liếcmình bằng đôi mắt giống hệt như hai hạt Tiêu đã nghĩ muốn lấy cái gương nhỏ trong túi rasoi đến cả trăm lần, xem xem mặt mình có đột nhiên biến dạng hay không. Ngườingoài trông vào chắc sẽ nghĩ cô có duyên với “đậu xanh”[1], nếu không tại saokhi đối diện với anh, anh lại nhìn cô một cách thân thiết như Tiêu nhiều lần muốn nhắm mắt cho qua, nhưng chẳngmay ngay trên đầu cô là một chiếc đèn chùm pha lê, thứ ánh sáng chói lòa ấythậm chí còn khiến cho những “hạt đậu” thanh xuân đẹp đẽ trên mặt anh ta càngthêm hiện Tiêu nghĩ trước khi đi có nên đến trước quầy phụcvụ, đưa ra một ý kiến mang tính xây dựng hay không, nhưng đó là có đôi khi, ánhđèn mờ ảo một chút, khoảng cách xa xa một chút mới khiến cho cô cảm nhận về cáiđẹp được nảy tay của Thời Tiêu siết chặt lấy cái thìa bằngbạc, quấy đều cốc cà phê bằng sứ, lại còn phải thỉnh thoảng ậm ừ đáp lời “Ồ,thật à?”, “Thế sao”, đại loại mấy câu hết sức vô nghĩa như vậy, trong lòng liêntục thở dài Thật không biết dì hai, đồng nghiệp, chị gái và em gái hàng xóm“moi” đâu ra “cực phẩm” Tiêu nhìn người đàn ông ngồi đối diện, nhất thờihoài nghi không biết anh ta có phải là một “nhân yêu”[2] đã vượt biên từ TháiLan sang đây hay không, bởi vì tướng mạo xấu xí nên đành phải chạy đến TrungQuốc kiếm miếng Tiêu cúi đầu nhìn đồng hồ trên cánh tay, đã chịuđựng anh ta đến cả tiếng đồng hồ, đã thế đối phương vẫn còn thao thao bấttuyệt, thời gian cứ như thế kéo dài đến vô Tiêu nhủ thầm, nếu như phát huy miệng lưỡi củamình, xử lý gã đàn ông này xong xuôi, về nhà liệu mẹ có xử lý cô không?Cân nhắc mất khoảng năm phút, cảm thấy cho dù có bị mẹxử lý, cũng còn hơn là phải ngồi đây đàn ông ngồi đối diện vẫn không phát hiện ra sự bấtthường của cô, có lẽ là cảm thấy mình đang thao thao bất tuyệt nên đành chấmdứt cuộc “diễn thuyết” dài đến năm trăm năm kia để bắt đầu nói đến những vấn đềchính. Thế là anh ta ngẩng đầu lên hỏi- Cô Thời này, lương của cô bây giờ là bao nhiêu tiềnthưởng, đãi ngộ thế nào…?“Kieng”, chiếc thìa trên tay Thời Tiêu rơi xuống cốccà phê. Cô cúi đầu giây lát rồi ngẩng đầu lên, thành thật trả lời- Tháng trước thiếu 9 hào thì đủ 1158 tệ, đấy là cònbao gồm cả tiền hỗ trợ công tác. Tháng này có lẽ càng ít hơn đấy!Nói thế là đủ tường tận rồi chứ hả?Anh ta im lặng hồi lâu rồi mới gượng gạo nói- Chẳng phải mọi người đều nói nhân viên công chức cáccô lương cao lắm mà, sao chỉ có ngần ấy thôi?Thời Tiêu cười tinh quái- Người giới thiệu không nói với anh rằng tôi thực rachỉ là một nhân viên quèn, lại chỉ là một nhân viên quản lý kế hoạch hóa giađình, chẳng có màu mè gì, đương nhiên chẳng thể bì với người khác ta rõ ràng có vẻ bất mãn, nhưng đôi mắt to bằng contép kia vẫn liếc cô vài cái, chắc là vì cảm thấy ngoại hình của Thời Tiêu cũngbắt mắt nên cúi đầu gật gù- Cho dù là vậy, chắc là cô Thời cũng không phản đốinguyên tắc công chứng tài sản trước hôn nhân chứ nhỉ?Thời Tiêu lắc đầu- Tôi tuyệt đối tán thành! Xí, tán thành cái con khỉ,châm ngôn sống của tôi là của anh là của tôi, của tôi vẫn là của tôi, đây mớilà phong cách của phụ nữ hiện đại!.Hắn ta thở phào, nói bằng giọng ban ơn- Buffet ở khách sạn này cũng không tồi, lát nữa tôimời, nhưng sau khi kết hôn, chúng ta nên cố gắng ăn ở nhà. Cô biết nấu cơm đúngkhông, nguyện vọng lớn nhất của tôi là lấy được một người vợ hiền lành, đảmđang, hết giờ làm về nhà là được ăn những bữa cơm đầm ấm, hợp khẩu vị, vân vânvà vân vân…Hắn ta thản nhiên tưởng tượng ra viễn cảnh cuộc sốnghôn nhân cùng hình ảnh một người vợ hiền lành, đảm đang, tam tòng tứ đức theotruyền thống Trung Quốc. Thời Tiêu lấy hết nhẫn nại của mình để chờ đợi anh takết thúc mớ ảo tưởng của mình rồi mới lên tiếng- Anh Vương này, giờ nói chuyện này e là có hơi sớm?Nhìn bộ dạng ngạc nhiên của anh ta, Thời Tiêu độtnhiên rướn người về phía trước, ghé sát, thì thầm- Thực ra tôi có vấn đề này rất băn khoăn, mong anhVương rộng lượng chỉ giáo!Anh ta ngây người “Chuyện gì?”Mắt Thời Tiêu lấp lánh vẻ ranh mãnh, khuôn mặt nghiêmnghị nói- Tôi nghi ngờ không biết có phải anh từ Thái Lan didân qua đây không, độ pH của anh rốt cuộc lớn hơn 7, bằng 7 hay nhỏ hơn 7?Ngoài ra tôi rất hiếu kỳ với mục phi giới tính trên chứng minh thư của anh!Thời Tiêu vừa nói xong đã loáng thoáng nghe thấy tiếngcười xung quanh, nhưng cô chẳng có thời gian đâu mà để ý, bởi vì bộ mặt của hắnta lúc này trở nên vô cùng thú mặt nhăn nhó, méo xệch khiến cho những hạt “đậuxanh” trên mặt hắn ta cũng như đang giật giật, trông như thể đang đấu tranh dữdội lắm. Hắn ta giơ tay lên chỉ vào mặt Thời Tiêu, nghẹn giọng hồi lâu nóikhông ra lời, đành đứng bật dậy định bỏ đi. Nào ngờ Thời Tiêu đã gọi anh talại- Anh Vương, nhớ trả tiền cà phê rồi hãy đi, tiềnlương của tôi thấp lắm, không gánh nổi khoản tiêu pha đắt đỏ này. Ngoài ra tôicũng xin cung cấp cho anh một thông tin, muốn tìm một cô vợ dịu dàng, tam tòngtứ đức, anh đến thời kỳ trước giải phóng cũng không có cơ hội đâu, chắc phải vềcuối đời Thanh mới được!Mặt hắn tím tái vì tức, trừng mắt với Thời Tiêu, hắnra quầy thanh toán rồi đi thẳng không buồn ngoảnh đầu viên phục vụ ái ngại cầm hóa đơn đi ra và nói- Thưa chị, anh kia chỉ thanh toán tiền một cốc càphê!Thời Tiêu chửi thầm vô số lần tên khốn kiếp kia xótđứt ruột móc ví ra trả tiền, trong lòng thầm nhủ lần sau đi xem mắt phải nóitrước với mẹ là hẹn ở quán KFC, ít nhất thì đồ ở đó rẻ hơn chỗ này đầu nhìn nửa cốc cà phê còn lại, thiết nghĩ khôngnên lãng phí tiền bạc nên cô liền ngửa cổ uống nhiên có một bóng đen tiến lại gần khiến cho ThờiTiêu giật nảy mình, chẳng lẽ ban nãy mình chưa đủ độc miệng, hoặc cũng có thểgã ta đã mất đi lý trí, định quay lại tẩn cho mình một siết chặt chiếc cốc, Thời Tiêu ngẩng đầu, khôngbiết người đàn ông đứng đối diện đã xuất hiện từ lúc nào. Anh ta rất cao, đếnnỗi che khuất ánh sáng, chói lòa từ cái đèn chùm trên đầu. Do góc độ nên phầnlớn khuôn mặt anh ta chìm trong bóng tối, mặc dù vậy, một người đàn ông tuấn túvà phong độ như thế này đúng là cực kỳ hiếm có, ít nhất thì Thời Tiêu đã ngầnnày tuổi rồi nhưng lần đầu mới nhìn thấy có người như đàn ông đó tự nhiên ngồi xuống ghế đối diện nhưthể đã quen với Thời Tiêu từ tám trăm năm trước thì Thời Tiêu đã nhìn rõ hoàn toàn người đàn ôngnày, dùng từ “khôi ngô tuấn tú” cũng không thể miêu tả được hết vẻ đẹp của anhta, ăn mặc rất lịch sự, áo sơ mi đen, chiếc áo vét màu xám bạc vắt trên cánhtay, trông rất hợp với đôi mắt đen láy và sáng long lanh của anh Trì cả đời chẳng bao giờ nghĩ mình sẽ chủ độngbắt chuyện với một cô gái xa lạ. Chuyện này nếu để đám bạn bè anh em của anhbiết được thì chẳng khác gì một quả bom lớn phát hôm nay anh lại không tự chủ được bản thân màlàm chuyện này. Vừa bàn xong chuyện làm ăn với khách hàng, dặn thư kí Trương đitiếp khách, đang định rời đi thì nghe thấy cặp đôi này nói ra ngay từ khi đôi nam nữ này bước vào, anh đãchú ý đến họ. Một cô gái ăn mặc kiểu này, lại ngồi uống cà phê ở một nơi nhưthế này quả thực chẳng phù hợp chút gái ăn mặc rất thoải mái, một bộ quần áo thể thao,chân đi giày bệt, cột tóc đuôi ngựa, trên mặt dường như chẳng có chút son phấnnào, hai má đỏ hồng, trông rất trẻ trung và tràn trề sinh lực, giống như một côgái nhỏ nhắn thuần khiết vừa bước ra khỏi cánh cửa trường đại về diện mạo, người đàn ông đi cùng thua xa, nếukhông phải nghe thấy hai người nói chuyện với nhau thì anh không thể tưởngtượng rằng cô gái nhỏ này đến xem mắt. Mà nếu như là đến xem mắt thật thì cókhi tuổi tác của cô ấy cũng không ít như anh nghĩ. Nói thực lòng, Diệp Trì rấtbất ngờ, và vì bất ngờ nên anh đã không tự chủ được bản thân mà chú ý đến Diệp Trì bàn xong chuyện làm ăn với khách hàng,anh vô tình nghe thấy người đàn ông kia có vẻ cao giọng nói chuyện, anh takhông hề có ý hạ thấp giọng, thậm chí còn ra vẻ khoe khoang, kể lể những chiếntích huy hoàng của bản thân, còn cô gái chỉ ậm ừ cho xong Trì cảm thấy mất hết hứng thú, nhưng lúc địnhđứng dậy ra về, nghe thấy tiếng của cô gái, Diệp Trì lại quay lại chỗ ngồi,không nhịn được bật nhóc này mồm mép cũng độc địa gớm, nhưng chính điềuấy lại lôi cuốn sự chú ý của anh. Diệp Trì luôn biết bản thân chẳng phải là mộtngười tốt đẹp gì cho cam, tính cách độc đoán chẳng ai bì được, làm gì cũng phảiđặt sở thích của mình lên trên hết. Anh cảm thấy rất hứng thú với cô nhóc này,thế nên đương nhiên chẳng thể dễ dàng bỏ nhóc này rất khác với những cô gái mà anh từng qualại, rất mới mẻ và thú vị, vì vậy mà anh chẳng ngại ngần ngồi ngay xuống trướcmặt cô, khẽ nở nụ cười đầy kiêu hãnh và mê hoặc, nói- Cà phê không phải uống như vậy đâu, uống như thế nênđi uống rượu thì hơn. Thế nào? Có hứng thú không? Tôi mời!Thời Tiêu bị gã “đàn bà” kia hành hạ suốt cả buổi,nhưng cô cũng biết nếu bây giờ về nhà thế nào cũng ị “má già” quạt cho mộttrận, thế thì chi bằng lang thang bên ngoài giết thời gian, đợi đến tối về nhàQuyên Tử ở nhờ một hôm tránh bão còn hơn!“Má già” bây giờ lắm chuyện đến phát khiếp, mục tiêucuộc đời của bà đã chuyển từ việc quản lý chồng sang việc kết hôn của con gái,tốc độ cực nhanh, còn nhanh hơn cả tốc độ lây lan của tế bào ung Tiêu nhiều lúc cũng băn khoăn, mình mới hai tưtuổi đầu, sao trong mắt mẹ cô, cô lại chẳng khác gì một món hàng tồn kho cầnphải “sang tay” ngay?Vì vậy nên chẳng cần mất nhiều công sức, Diệp Trì cũnglôi được Thời Tiêu đến quán bar. Về sau Thời Tiêu đã nghĩ rất nhiều, bản thânmình đúng là không thể chống lại dù chỉ một chút cám dỗ, đặc biệt là “mỹ namkế”.[1]. Mụn trứng cá.[2]. Là người nhìn ngoại hình giống như một người phụnữ nhưng thực chất lại là đàn ông.
Đại lý đầu tiên của Phong Cẩm Phong ở đối diện với hộiquán này, đã khai trương không lâu trước. So với trung tâm thành phố huyên náo,Cẩm Phong chọn khu này đúng là một lựa chọn thông là một khu vực đặc biệt trong thành phố, ít ồn àonhưng lại rất xa hoa, ngoài hội quán giải trí ở đối diện, cách đó không xa còncó nhà hàng hải sản số 9. Ở nơi này, việc vui chơi và ăn uống khá phong Phong cũng không hẳn làm là để kiếm tiền, chẳngqua là làm để giết thời gian, chỉ là để ở lại trong nước, lấy đó là cái cớ hợplý, nếu không bố mẹ cô chắc chắn sẽ đưa cô ra nước ngoài, mà ở nước ngoài thìlàm gì có Diệp Trì?Cô thừa nhận mình đang ghen tị, ghen tịđến phát điên. Mỗi lần nhìn thấy Diệp Trì ôm ấp, bảovệ Thời Tiêu như bảo vệ báu vật, Cẩm Phong lại không kiềm chế được sự ghen tịtrào dâng trong lòng. Dựa vào đâu cô ta lại gặp may mắn như vậy?Hồi mới đầu, Cẩm Phong còn tưởng Diệp Trì vì ham cáimới lạ, chắc chỉ được dăm bữa nửa tháng có lẽ sẽ chán ngấy, cho dù đã kết hônrồi nhưng kết hôn đã là gì? Diệp Trì chẳng phải người coi trọng những thứ mangtính hình thức thế con ranh như Thời Tiêu làm sao có thể thuần phụcđược con mãnh hổ như Diệp Trì? Cẩm Phong từng có lúc nản chí, nhưng cuối cùngvẫn quả quyết điều này. Nhưng sự quả quyết ấy vẫn không thể ngăn được lòng ghentị trong lòng cô. Lớn lên cùng Diệp Trì, Cẩm Phong cũng chẳng phải loại con gáihiền lành, có cơ hội tìm đến mà không biết tận dụng chưa bao giờ là tác phongcủa Đình Đình phối hợp mấy bộ quần áo kiểu mới nhất,nghe Đình Đình ca cẩm chuyện vặt vãnh trong tình yêu “Anh ấy chẳng bao giờ chủđộng hẹn em đi chơi, có đi chơi thì ngoài đi xem phim ra cũng chỉ có đi ăn, đãbao lâu rồi, ngay cả một cái hôn cũng chẳng có chứ đừng nói những thứ khác…”Nghe đến đây Cẩm Phong liền phì cười, chỉ tay vào đôibốt ở trên giá và bảo nhân viên “Mang đôi bốt kia lại đây cho cô ấy!”Sau đó quay đầu lại bảo “Bọn em chẳng phải đều ở nướcngoài về hay sao, chị tưởng phải lên giường từ lâu rồi chứ? Dù gì anh chàng HứaMinh Chương ấy cũng sống ở nước ngoài lâu, hơn nữa bọn em cũng là hẹn hò để kếthôn còn gì?”Hồ Đình Đình nghịch ngợm bàn tay của ma nơ canh, chumôi nói “Có lúc em thật sự nghi ngờ, anh ấy thực chất là một ông già mang cái vỏbọc thanh niên, khô khan và tẻ nhạt, chẳng biết thể hiện tình cảm, hoặc có thểanh ấy bị Gay. Thời gian anh ấy với Lục Nghiêm ở bên nhau còn nhiều hơn với em,anh ấy thậm chí còn rất ít khi chạm vào em. Chị Phong, chị nói xem, một ngườibạn trai mà ngay cả tay bạn gái cũng chẳng muốn nắm, thế thì còn gọi gì là tìnhnhân…”Những lời ca cẩm sau đó, Cẩm Phong chẳng để vào tainữa, ánh mắt cô nhìn xuyên qua lớp cửa kính ra bên ngoài, nhìn thấy ở trướccổng hội quán có một chiếc BMW đang đỗ lại. Cẩm Phong không phải bị thu hút bởicái xe sang trọng, cái thu hút sự chú ý của cộ chính là đôi nam nữ bước xuốngxe. Người đàn ông chính là người mà Hồ Đình Đình đang oán than luôn miệng, HứaMinh Chương. Còn người phụ nữ, chính là Thời người mặc dù người trước người sau vào hội quán,nhưng trông có vẻ thân thiết đến kì lạ. Hồ Đình Đình thấy mình nói cả buổi màCẩm Phong chẳng tiếp lời liền ngẩng đầu nhìn theo ánh mắt của cô, rồi không nénđược kinh ngạc la lên “Đó… đó chẳng phải là Thời Tiêu và Hứa Minh Chương ư?”Bỏ lại bộ quần áo trên tay, quay người lao ra Phong nhanh mắt vội vàng kéo tay Đình Đình lại “Em đợi một chút đã, lỗmãng như vậy có ích lợi gì. Bọn họ chẳng phải là bạn học cùng trường hay sao,có khi hai người ấy lại đến đây để hàn huyên chuyện cũ cũng nên. Vừa hay hômnay em đến đây, để chị gọi điện bảo Diệp Trì qua hội quán uống nước. Cà phê ởbên đó là cà phê nguyên chất đấy!Hồ Đình Đình đột nhiên cảm thấy có gì đó bất thường,nhưng nhất thời không nói ra được. Cho đến lúc Diệp Trì hùng hùng hổ hổ lái xeđến, tra hỏi bọn họ rồi đi thẳng sang hội quán đối diện, Hồ Đình Đình mới từ từhiểu ra, hối hả đi theo Diệp Thành liếc nhìn Cẩm Phong, thở dài “Phong à, emchỉ phí công thôi, tin anh đi, cứ thế này chỉ khiến cho mọi chuyện càng thêmtồi tệ!”Lần đầu tiên trong cuộc đời Cẩm Thành cảm thấy cô emhọ Cẩm Phong của mình thật ngốc nghếch, chẳng hiểu tâm lý đàn ông chút yêu vì có tranh chấp mà càng trở nên bền vững, huống hồ Diệp Trì lần nàyđã thật lòng, đã như bị ma nhập rồi. Cho dù Thời Tiêu có không yêu anh ta thìcả đời này cũng đừng mong thoát khỏi tay Diệp Trì dù chỉ một như cả hai đã yêu nhau, thế thì một Cẩm Phong nhỏnhoi làm được trò trống gì? Vì vậy, cho dù Cẩm Phong có vắt óc nghĩ kế, cuốicùng cũng vẫn công toi mà thôi, kết cục sẽ chẳng khác gì tám năm Thành nhìn hai “động vật giống đực” đang liều mạngvới nhau ở hành lang, ngoảnh đầu lại liếc Cẩm Phong. Trên mặt Cẩm Phong lúc nàychẳng có chút vui vẻ nào, thay vào đó là sự u ám, sự u ám đến chết nhỏ đến lớn, có thể nói là kể từ lúc bắt đầu hiểuchuyện, Cẩm Phong đã xem Diệp Trì đánh nhau. Trong ấn tượng của cô, Diệp Trìlúc ấy mặc dù rất nghịch ngợm nhưng đánh nhau cũng vẫn rất có phong cách. Kể từlúc ở nước ngoài về, mặc dù bị nhiễm phong cách Anh, thỉnh thoảng có nổi điênđánh nhau thì cũng không đến mức hoàn toàn mất đi lý trí như lúc này. Nó khiếncho Cẩm Phong dường như nhìn thấy Diệp Trì của trước đây, một Diệp Trì nôngnổi, tàn nhẫn, liều mạng. Mà tất cả những điều này chỉ vì một người phụ nữ,bỗng chốc Cẩm Phong cảm thấy buồn bã, bất lực và nản chí đang tích đầy tronglòng, hoàn toàn chẳng có cái cảm giác vui sướng như cô từng nghĩ trước Đình Đình kinh hãi nhìn hai người đàn ông đang đánhnhau trước mặt rồi chuyển sang nhìn Thời Tiêu đang đứng dựa vào hành lang, mặtcô trắng bệch chẳng còn giọt máu, đã thế bức tường sau lưng cô còn vẽ một bônghoa hướng dương rực rỡ, màu vàng rực rỡ càng làm nổi bật vẻ trắng bệch trên mặtcô, đôi mắt to càng thêm long lanh, môi cắn chặt, hai bàn tay đan chặt vàonhau, đặt lên vùng bụng dưới, nhìn trân trân vào hai người đàn ông đang đánhnhau, không nói nửa Đình Đình có ấn tượng rất tốt về Thời Tiêu, lần đầutiên gặp mặt, cảm thấy Thời Tiêu cũng không đến nỗi tồi, nhưng so với nhữngngười phụ nữ trước của anh Trì thì còn kém xa. Nhưng bù lại được đôi mắt, đôimắt to và trong veo. Khi bắt gặp đôi mắt ấy, bạn sẽ phát hiện ra rằng, hóa ratrên đời còn có một nơi trong veo đến Đình Đình thu lại ánh mắt, nhìn sang Hứa MinhChương. Người đàn ông lịch làm trong ấn tượng của anh hóa ra cũng có lúc nhưthế này, hung hăng như một con bò tót trên đấu trường, cứ như là muốn liềumạng, trong ánh mắt vằn lên những tia máu, bất chấp tất cả, chỉ muốn đẩy đối phươngvào con đường chết. Cô chưa bao giờ nghĩ anh lại giỏi võ như vậy. Nhưng cho dùcó giỏi võ cũng chẳng phải là đối thủ của Diệp Trì. Hai người chẳng chungđường, tính cách lại hoàn toàn khác nhau. Diệp Trì được đào tạo trong quân đội,học được cách đánh ổn định, chuẩn xác và tàn nhẫn, cách đánh chẳng theo quyluật gì. Hứa Minh Chương đương nhiên chẳng phải là đối thủ của Diệp Trì. DiệpTrì chớp lấy thời cơ đã ngã ra đất. Diệp Trì chộp lấy cái lọ hoa ở bên cạnh,định đập Diệp Trì…Cẩm Thành vội vàng ngăn lại, để Diệp Trì tiếp tục e làhậu quả khôn lường. Hồ Đình Đình định thần lại, chạy đến chặn trước mặt HứaMinh Chương nhưng bị Hứa Minh Chương lấy hết sức lực toàn thân đẩy ra, nhìnthẳng vào mắt Diệp Trì, chẳng chút e Đình Đình tức đến phát khóc, đã như vậy rồi còncứng đầu, anh không biết rằng Diệp Trì dám đập cái lọ ấy xuống, anh không biếtDiệp Trì dám làm Đình Đình nhìn thấy Thời Tiêu vẫn đứng chết trân rađó liền la lên “Thời Tiêu, xảy ra án mạng đến nơi rồi, chị không nhìn thấy à?”Nhắc đến Thời Tiêu, Diệp Trì bắt đầu định thần lại,ngẩng đầu nhìn Thời Tiêu, ánh mắt trào lên sự phẫn nộ, điên cuồng, thậm chí cóchút u ám. Chút u ám ấy đã bị Thời Tiêu phát hiện ra. Cô không nén được thởdài, giọng nói nhẹ như hơi thở “Em với tiền bối đang nói lời tạm biệt, bọn emđã nói sau này sẽ không gặp lại nhau, anh yên tâm… còn nữa. Diệp Trì, hình nhưem có bầu rồi!”. Nói xong cô cũng chẳng buồn đếm xỉa đến những người đang ở đâynữa mà đi lướt qua hai người, bước ra ngoài. Diệp Trì sững người trông như mộtbức tượng gHồi lâu sau anh mới từ từ đặt cái lọ trong tay xuống,khóe miệng nhoẻn cười, cũng chẳng buồn đến xỉa đến Hứa Minh Chương lúc ấy cũngđang ngây ra như thằng ngốc mà vội vàng chạy theo Thời Minh Chương đột nhiên cảm thấy đau đớn toàn thân,trong lòng, nỗi đau tuyệt vọng, đau thắt ruột gan. Lần đầu tiên Hứa Minh Chươngcó cảm giác chân thực đến thế. Thời Tiêu của anh đã thực sự không còn là củaanh. Vào khoảnh khắc anh buông tay cô, cô như một cánh bướm đã đạp cánh bay đi,không còn chút dấu Hứa Minh Chương tối sầm lại, đổ nhào ra đất, thậtmuốn cứ thế này mà chết đi. Hồ Đình Đình thấy anh nằm yên bất động liền hoảnghốt, vội vàng chạy đến vỗ vào mặt anh, nhưng có vỗ thế nào anh cũng không mở sợ đến phát Thành quỳ xuống kiểm tra một lượt rồi nói “DiệpTrì hiểm thật, mau gọi xe cấp cứu. Cậu ta bị gãy mất hai xương sườn rồi. ĐìnhĐình, em đừng động vào cậu ta!”Thời Tiêu ra khỏi hội quán, chưa đi được bao xa thì bịDiệp Trì đuổi kịp. Anh bế cô lên, mở cửa xe, lên xe, nhanh chóng lái xe ra khỏihội quán. Trên xe, Diệp Trì gọi luôn cho chú Phan rồi hai người đi thẳng đếnbệnh viện. Lúc đến nơi, chú Phan giật nảy mình, vừa sắp xếp cho một bác sĩ giỏinhất khoa phụ sản khám cho Thời Tiêu, vừa kéo tay Diệp Trì đi xử lí các vếtthương trên người anh ta. Diệp Trì không nghe, cứ nắm chặt tay vợ, luôn miệnghỏi bác sĩ kiểm tra cho Thời Tiêu “Có đúng không, thế nào rồi? Mấy hôm nay côấy chẳng ăn mấy, ban nãy trên đường đi còn nôn ọe mấy lần…”, nói nhiều còn hơncả đàn bà. Thời Tiêu bỗng thấy rất buồn cười. Cô ngoảnh đầu lại nhìn anh, đưatay ra nắm lại tay Diệp Trì, những ngón tay bé nhỏ gãi gãi vào bàn tay anh…Diệp Trì thấy lòng nhẹ nhõm hơn, dường như chỉ cần nắmchặt lấy bàn tay bé nhỏ ấy, hạnh phúc thấy rằng cả thế giới này đều nằm gọntrong lòng bàn tay anh.
Cuốn tiểu thuyết khá dày với lối viết đơn giản theo mô tuýp Lọ Lem gặp hoàng tử trong cuộc sống hiện cũng có một chút “ngựa bất kham” trong con người nhưng đôi khi ta biết ngự trị nó bằng sự kiềm chế của bản thân và cũng có đôi lúc ta phải tìm đến sự trợ giúp của người khác để khống chế sự liều lĩnh vật Diệp Trì trong cuốn tiểu thuyết Hôn nhân đã qua của tác giả Hân Hân Hướng Vinh cũng như vậy! Trong anh ta luôn tồn tại hai con người một nửa thật lịch thiệp, hào hoa và đặc biệt là khéo léo lấy lòng những người xung quanh - nhất là phụ nữ, và một con người khác nham hiểm, phóng đãng và vô cùng độc định mệnh đã bắt anh ta gặp Thời Tiêu. Chỉ trong chớp nhoáng, họ quyết định kết hôn. Mỗi người đều có một nguyên do riêng khi tới với cuộc hôn nhân này nhưng điều họ không ngờ là thứ tình cảm gọi là "tình yêu" lại nhanh chóng nảy nhưng Diệp Trì lại muốn khuất phục để bà xã thuộc về mình từ tâm hồn tới thể xác. Anh không chấp nhận chuyện Hứa Minh Chương vẫn tồn tại một cách vô hình trong lòng người vợ xinh xắn của mình. Anh muốn chinh phục cô nhưng anh không hiểu được rằng vì cô anh đã thay đổi. Anh biến từ người trăng hoa thành người chung thủy, từ người độc đoán thành người vị tha… anh đã thay đổi rất nhiều mà chính anh không sách mới của NXB Văn học khiến người ta dễ dàng cảm nhận được sự thăng trầm của hôn nhân và biết được giá trị đích thực của hôn dù đang nằm trên chiếc giường theo phong cách châu u cực kì xa hoa này, lại còn lăn qua lăn lại mấy tháng nay rồi mà Thời Tiêu thỉnh thoảng vẫn không dám tin vào cảm giác chân thực rèm cửa khẽ rũ xuống, ánh mặt trời chiều thu nhẹ nhàng hắt qua rèm vào trong nhà, khiến cho tất cả những đồ vật đắt tiền đều được phủ một lớp ánh sáng mê hoặc, đẹp và mơ hồ tựa như đang trong cõi bức ảnh rất to treo trên tường đối diện là hình ảnh một nam một nữ, ăn mặc hết sức “ra dáng”, khóe môi khẽ mỉm cười. Người đàn ông thì lịch lãm, tuấn tú, người phụ nữ thì dịu dàng, thuần khiết, trông vô cùng xứng lứa vừa đôi tạo cho không gian càng thêm lãng Tiêu uể oải dựa vào cái gối sau lưng, chu môi, cảm giác toàn thân đau nhức, bỗng trừng mắt với người đàn ông trong bức ảnh đối diện, thầm nhủ Đúng là đồ cầm thú, cầm thú! Thế là mình đã lấy một kẻ cầm thú được cả tháng trời rồi, hơn nữa ngày nào cũng bị tên cầm thú ấy ức hiếp từ trong ra ngoài đến N dĩ gọi là “cầm thú” chính là bởi vì anh ta chưa bao giờ để mắt đến Tiêu xoa xoa cơ thể đau nhức đến tê dại của mình, cứ như thể đó sắp không còn là cái lưng của mình nữa. Thời Tiêu chửi thầm vô số lần, tay chống vào cằm, mơ hồ nhớ lại diễn tiến của câu chuyện. Hình như chỉ hơn một tháng trước, bản thân mình vẫn còn là một cô gái nhà lành ngây thơ trong sáng, mặc dù mỗi lần nói về điểm này, đứa bạn nối khố là Quyên Tử thường xuyên nôn ọe không biết bao nhiêu lần.Quyên Tử “Xí! Bà con cô bác đừng tin vào cái mặt ngây thơ, đần độn của cô ta, đấy chẳng qua chỉ là cái vỏ bọc của một người đàn bà tầm thường, độc miệng. Ưm ưm… Tiêu Tử chết tiệt, cậu lấy cái gì bịt miệng tớ thế hả? Sao mà hôi thế này? “ Thời Tiêu cười hả hê “Tất của cậu đấy, tự sản xuất tự dùng, rất bảo vệ môi trường! A ha ha ha!”Quay lại chuyện chính, ngày cuối tuần của một tháng trước, ánh mặt trời bên ngoài rạng rỡ, tiếng chim líu lo trên cành, Thời Tiêu lại ngồi trong quán cà phê của một khách sạn năm sao phía đông thành phố, lắng nghe người đàn ông ngồi trước mặt thao thao bất tuyệt, thỉnh thoảng lại liếc mình bằng đôi mắt giống hệt như hai hạt Tiêu đã nghĩ muốn lấy cái gương nhỏ trong túi ra soi đến cả trăm lần, xem xem mặt mình có đột nhiên biến dạng hay không. Người ngoài trông vào chắc sẽ nghĩ cô có duyên với “đậu xanh”[1], nếu không tại sao khi đối diện với anh, anh lại nhìn cô một cách thân thiết như Tiêu nhiều lần muốn nhắm mắt cho qua, nhưng chẳng may ngay trên đầu cô là một chiếc đèn chùm pha lê, thứ ánh sáng chói lòa ấy thậm chí còn khiến cho những “hạt đậu” thanh xuân đẹp đẽ trên mặt anh ta càng thêm hiện Tiêu nghĩ trước khi đi có nên đến trước quầy phục vụ, đưa ra một ý kiến mang tính xây dựng hay không, nhưng đó là có đôi khi, ánh đèn mờ ảo một chút, khoảng cách xa xa một chút mới khiến cho cô cảm nhận về cái đẹp được nảy sinh.
truyện hôn nhân đã qua