truyện gay cảnh sát

Tác Giả: doanthanglong1988, PhiMinhLong. Tình Trạng: Hoàn Thành. Cảnh Sát Gay Quân Nhân. 1/66. Chương 1. Trên một chuyến xe về quê tôi phải xuống xe ở dọc đường vì tuyến xe đó không đi theo tuyến đường về nhà tôi. Chiếc xe đò đấy rẽ phải để đi sang tuyến đường khác. Truyện Người Cảnh Sát Ngoài Đảo Xa - Chương 01. Tác giả: . Thể loại . Một anh cảnh sát nọ (tên là Kaze) vì muốn thăng quan tiến chức nên anh đã quyết định chuyển công tác đến một hòn đảo xa xôi. Hòn đảo mang tên Onoko, nơi chỉ có đàn ông mới đem lại hạnh phúc cho nhau… Danh muc san pham, hang h6a c6 kha nang gay mat an toan thuac troth nhilm quan 1j) cfia BO Thong tin va Truyen thong. Dieu 1. Phalli vi dieu chinh Thong tu nay quy dinh Danh muc san pham, hang h6a c6 kha nang gay mat an toan thuOc troth nhi8in quan ly dm BO Thong tin va Truy8n thOng (sau day goi tat la Danh muc san pham, hang h6a nh6m 2). Dieu 2. Trên lưng hắn cõng cảnh sát tặng túi sách, bên trong có bút vẽ cùng vở. Hắn ăn xong chuối tiêu đem túi sách mở ra, lấy ra một bức tranh cho Hứa Duy nhìn. NetTruyen là trang web đọc truyện dịch và convert online miễn phí với hàng vạn đầu truyện được dịch và convert hay Chu Văn Cảnh âm thầm quan sát hắn, cảm thấy rất ngạc nhiên đối với người có thể khiến cho cậu mình cư xử dịu dàng như vậy. Sự tham dự đột ngột của anh ta đã dẫn dắt cuộc thi đi vào hồi gay cấn. NetTruyen là trang web đọc truyện dịch và convert online miễn Thằng Bạn Cảnh Sát Cơ Động Của Tôi Phần 2, Thể loại Truyện Gay, Đam Mỹ Full trên kenhtruyen.com, Lượt Xem: 26940, Tác Giả: doanthanglong1988, Người Đăng:HuNuLaTui, Truyện Gay Full, truyen gay da hoan thanh, truyen gay 18+, truyen gay nguoi lon, truyen gay hay, truyen dong tinh nam. Siêu Thì Vay Tiền Online. Truyện gay Yêu nhầm cảnh sát giao thông – Tác giả mr_zero. Một buổi sáng đầu tuần trong lành và ấm áp, có hai thằng con trai vội vã phi xe máy thật nhanh đến trường cho kịp giờ vào lớp. Ngày đầu tiên đi học đại học mà phải vắt chân lên cổ như thế đấy. Tất cả cũng chỉ tại cái đồng hồ chết tiệt dở chứng không chịu phát chuông báo thức nên mới xảy ra tình huống oái oăm thế này. Thế là hai đứa tân sinh viên cuống cuồng bật dậy đánh răng rửa mặt và thay quần áo với tốc độ kinh hồn. Nghe thầy trưởng khoa thông báo tiết học sáng nay là môn triết học Mac-Lenin do một ông thầy cực kì khó tính giảng dạy. Nếu mà đến trễ quá 5 phút là không cho vào lớp. Dù là bữa học đầu tiên cũng không cho qua. Tác giả Mr_Zero Zodiac22 Tất nhiên vì không muốn thấy thảm cảnh bị phạt đứng ngoài lớp và làm trò cười cho đám bạn mới nên Quân phải ra sức phóng xe như bay trên đường phố bất chấp chỉ số đồng hồ có vượt tốc độ hay không. Thằng Quang ngồi đằng sau nó buộc phải bám hông nó thật chặt để không bị gió cuốn đi. Cũng may sáng nay đường vắng người nên xe bọn nó có thể dễ dàng vượt qua mọi chướng ngại vật. Nhưng không may khi đến gần khúc cua ở ngã tư, hướng vào ngôi trường đại học Nhân văn gần đài truyền hình, thì bỗng một chiếc xe cảnh sát từ đâu chạy theo sau xe Quân thổi còi bắt dừng lại. Quân điếng hồn giảm ga từ từ tấp vào lề. Thằng Quang ngồi sau cũng tái xanh mặt mày vì bị cảnh sát viếng thăm. Thế nào cũng bị phạt tiền hay cảnh cáo cho mà coi. Hic hic. Vừa xuống xe thì tụi nó liền bị anh cảnh sát buông lời trách mắng. – Hai cậu chạy xe kiểu gì vậy? Có biết vượt quá tốc độ cho phép hay không? Muốn gây tai nạn cho người đi đường mới chịu hả? Bị làm một hơi Quân chỉ biết cúi đầu im ru rú mà nghe. Thằng Quang khép nép sau lưng nó để tránh bị hỏi thăm. Đến khi ngẩng đầu lên định phân bua giãi bày hoàn cảnh với anh cảnh sát thì tự nhiên mặt Quân đơ như trái bơ. Ôi trời cảnh sát giao thông gì mà trẻ và đẹp trai thế này. Ngay nó là con trai còn bị mê hoặc nữa là. Tuy bị cái mũ bảo hiểm to đùng che khuất khuôn mặt nhưng Quân vẫn nhận thấy nét mặt tròn trịa rất nam tính của anh ta. Tóc anh được cắt ngắn lòe xòe trước vầng trán cao và nghiêm nghị. Còn đôi mắt thì ôi thôi..tuy ra vẻ cứng rắn đầy cương quyết nhưng trong đó ẩn chứa cả một vùng trời sâu thẳm với những nỗi niềm kì lạ khó đoán như muốn hút hồn người khác. Thấy nó giơ mắt ếch ra nhìn mình, anh cảnh sát khẽ đằng hắng một tiếng rồi nhắc nó. – Này cậu kia nhìn tôi gì mà ghê thế? Mặt tôi có dính lọ nghẹ à? Quân giật mình trở về với thực tại. Nãy giờ nó bị ánh mắt đó thôi miên nên quên mất rằng mình phải chịu trách nhiệm trước vụ vi phạm giao thông. Rồi nó gãi đầu đáp lại anh cảnh sát, nêu lí do chính đáng để mong anh du di bỏ qua. – Dạ không phải… Mà anh ơi tha cho em lần đầu được không? Tại em ngủ dậy trễ nên mới chạy xe nhanh một tí cho kịp giờ vào lớp. Hic hic. Thầy em khó lắm nếu đến trễ sẽ bị phạt cho coi… – Tôi không cần biết lí do gì cả. Chỉ biết một điều là cậu và bạn cậu đã vi phạm luật an toàn giao thông vì lái xe quá tốc độ. – Thôi mà anh cảnh sát đẹp trai, tha cho tụi em chỉ một lần này thôi! Em hứa sẽ không bao giờ tái phạm nữa đâu!! – Thôi thôi khỏi van xin vô ích. Tôi tự nhận mình không có đẹp trai nên cậu không cần phải nói như thế. Đưa bằng lái xe và tiền phạt ra đây nhanh lên! Anh ta vẫn lạnh lùng nhắc lại hình phạt mặc cho nó năn nỉ ỉ ôi. Có vẻ như những lời ngon ngọt của Quân tỏ ra vô tác dụng trước khuôn mặt lạnh như tiền của anh cảnh sát. Thế là Quân đau khổ đành móc bóp đưa tiền phạt và bằng lái xe để cho anh ta bấm lỗ. Tức thật người gì đâu mà cứng rắn như sắt đá. Giờ mà vô lớp cũng đã trễ rồi. Hic hic ngày gì mà xui thế này. Trước khi leo lên xe, anh cảnh sát chợt nói với Quân một câu làm nó thộn mặt ra. – Lần sau cẩn thận hơn một chút nghe chưa cậu nhóc bốn mắt. Dù có việc gì vội vã quan trọng đến đâu cũng không nên lái xe bạt mạng như thế. Gia sử hai cậu để xảy ra tai nạn thì hậu quả rất đáng tiếc có biết không? Tôi phạt như thế để cậu nhớ đời mà rút kinh nghiêm lần sau. Không biết coi trọng mạng sống của bản thân thì cũng nên nghĩ đến người khác chứ!! Phán xong anh ta cắm cúi ghi chép thông tin vào cuốn sổ lập biên bản còn Quân xụ mặt cất ví vào túi mà lái xe đi. Anh ta là cái thứ gì mà dám dạy đời mình chứ. Có chút xíu cỏn con thôi mà nỡ lòng nào phạt người ta một đống tiền. Tốn công năn nỉ nịnh nọt quá đi. Thấy bộ mặt nhăn nhó khó chịu của Quân, thằng Quang ngồi sau xoa dịu nó. – Thôi đi pa. Người ta nói vậy là hợp tình hợp lý quá rồi còn gì. Có gì đâu mà phải bực tức. Giờ tao với mày vô lớp nữa hay thôi? – Vô chứ! Chẳng lẽ buổi học đầu tiên cúp tiết đi chơi! Cầu mong cho ông thầy bị bệnh hay mắc kẹt công chuyện gì đó. Hic hic… – Ừ cứ hy vọng là vậy đi. Mặc dù tao cảm thấy chuyện đó khó xảy ra lắm… Thế là Quân cho xe chạy một đoạn ngắn nữa rồi đi thẳng vào trường. Hic đã sắp vào trường rồi mà còn để bị cảnh sát giao thông phạt. Xui quá đi mất. Thằng cha cảnh sát thật là vô tâm hết sức. Đẹp trai mà chẳng biết thông cảm tí nào. Nhưng sao Quân có linh cảm sẽ gặp thằng chả một lần nữa. Tự dưng đôi mắt sâu thẳm hồi nãy lại hiên lên trong tâm trí của nó. Trung ghi chép xong tính lái xe đến chỗ những người bạn đồng nghiệp thì chợt thấy một tấm thẻ nhỏ nằm dưới đất. Anh vội nhặt lên xem. Hóa ra tờ chứng minh nhân dân của cậu sinh viên hồi nãy đây mà. Chắc do sơ ý làm rơi rồi. Sao mà bất cẩn thế không biết. Giờ khi nhìn kĩ ảnh 3*4 trong tờ CMND, Trung mới nhận ra khuôn mặt của cậu ta hồi nhỏ khá dễ thương. Nét mặt đó thật hồn nhiên pha chút ngây thơ tinh nghịch. Và tên của cậu ta cũng thật ấn tượng. Bùi Nguyễn Trung Quân. Chắc lát nữa phải canh trước cổng trường để đưa lại cho cậu ta mới được. Nghĩ vậy anh cho xe quay trở lại trạm gác và tiếp tục công việc của mình. Quân vào lớp ngồi học tù tì gần 5 tiết mới thất thểu cất tập vở ra về. Cũng may hôm nay có bà cô dạy thay nên mọi chuyện không tồi tệ cho mấy. Tuy nhiên nó cảm thấy khá bỡ ngỡ với cách học mới ở môi trường đại học khi mà suốt 4 tiếng đồng hồ chỉ học đúng có một môn. Từ phần mở đầu cho đến khi kết thúc phần tổng quan, Quân toàn nghe thấy giọng bà cô U60 đều đều vang lên làm nó gục lên gục xuống mấy lần. Đã vậy giờ ra chơi chỉ vỏn vẹn 10 phút ngắn ngủi chẳng giúp nó giải tỏa căng thẳng được tí nào. Đang chuẩn bị lấy tờ chứng minh nhân dân ra phô tô để làm thẻ sinh viên thì Quân không thấy nó đâu cả. Kiểm tra tất cả các ngăn trong bóp và cả cái cặp cũng không có. Thôi rồi chắc là rớt ở đâu đó rồi. Quân cuống lên hỏi thằng bạn. – Quang ơi, mày có thấy tờ CMDN của tao làm rơi ở đâu không? – Ủa mày làm mất nó rồi hả? Tao không thấy. Mày đã tìm kĩ chưa đó? – Tìm kĩ lắm rồi nhưng vẫn không thấy. Hic hic. – Hay là hồi nãy trong khi làm biên bản vi phạm giao thông với cha cảnh sát, mày làm rơi không chừng!! – Chắc vậy quá! Giờ tao với mày đi lại chỗ đó đi, xem coi ai có nhặt được không? Khổ quá Quang ơi, hôm nay xui xẻo thiệt đó. – Thôi đừng ở đó mà than nữa. Tại mày hậu đậu quá nên mới bị như vậy đó. Nói rồi cả hai đứa lật đật ra bãi gửi xe lấy xe chạy đến nơi bị anh cảnh sát tóm hồi sáng. Vừa mới ra đến cổng trường thì nó chợt thấy anh ta đang đứng chống xe ở nhà chờ xe buýt. Hên quá anh ta đứng đó đợi mình phải không ta. Quân kêu thằng Quang giữ xe rồi chạy xồng xộc lại chỗ anh cảnh sát và cất tiếng hỏi. – Anh cảnh sát ơi, hồi sáng anh có thấy tờ CMND của em làm rơi không ạ? Nghe tiếng gọi, anh ta chợt quay lại nhìn nó. Đúng là cậu nhóc hồi sáng rồi. Anh đã đứng chờ ở đây gần nửa tiếng trước. – Ừ.. tôi có thấy. Tính đợi cậu tan trường rồi đem trả. Nói xong anh đưa cho nó tờ CMND lôi ra từ trong túi áo. – Phù may quá cám ơn anh nhiều nha! – Không có gì, lần sau cậu nên cẩn thận một chút. Bị phạt nên tâm trạng bất ổn hả. Vừa dứt lời thì tay Quân vô tình khẽ chạm nhẹ vào tay anh trong khi nhận lại tờ CMND. Bỗng một luồng điện xẹt chạy khắp cơ thể nó khiến người Quân cứng đơ như vừa bị trúng tiếng sét ái tình. Chỉ trong một hai giây ngắn ngủi, Quân cảm nhận được bàn tay anh thật ấm nóng rắn rõi nhưng cũng khá mềm mại, dịu dàng. Sau một thoáng bối rối, nó vội rụt tay lại và quay mặt đi vì xấu hổ. Anh cảnh sát không nói gì toan phóng xe đi thì chợt Quân nói với theo. – Mà anh gì ơi…có thể cho em biết tên… được không ạ? – À, tôi tên Trung. Nếu muốn gặp tôi thì lần sau cứ việc vi phạm tiếp!! Câu nói đùa đó của anh ta làm Quân thoáng ngượng ngùng. Đúng như dự đoán, chỉ trong buổi sáng ngắn ngủi nó đã gặp anh tới hai lần. Liệu đây có phải là duyên số trời định giữa anh và nó hay không. Nhưng nếu để gặp anh ấy một lần nữa chắc túi tiền vốn đã eo hẹp của nó chắc sẽ không còn đồng nào dính túi. Nghĩ vậy thôi nhưng sao trong thâm tâm nó vẫn muốn được gặp và nói chuyện với anh cảnh sát vào một ngày đẹp trời nào đó. Tất nhiên là không phải bị anh túm cổ vì chạy xe quá tốc độ rồi. Nguyên ngày hôm đó Quân cứ ngẩn ngơ như người mất hồn. Thằng Quang bên cạnh chăm chú nhìn nó lắc đầu tỏ vẻ khó hiểu. “Thằng này hôm nay gặp xui nhiều quá nên đâm ra bấn loạn rồi chăng?” ———————- Danh sách các chương Yêu nhầm cảnh sát giao thông – Chap 2 Giấc mơ thoáng qua Yêu nhầm cảnh sát giao thông – Chap 3 Tương tư Yêu nhầm cảnh sát giao thông – Chap 4 Tái ngộ Yêu nhầm cảnh sát giao thông – Chap 5 Nỗi lòng Yêu nhầm cảnh sát giao thông – Chap 6 Vùng trời sâu thẳm Yêu nhầm cảnh sát giao thông – Chap 7 Cảm giác thân quen Yêu nhầm cảnh sát giao thông – Chap 8 Va chạm Yêu nhầm cảnh sát giao thông – Chap 9 Trong cơn say Yêu nhầm cảnh sát giao thông – Chap 10 Mùi vị yêu thương Yêu nhầm cảnh sát giao thông – Chap 11 Rất gần rất xa Yêu nhầm cảnh sát giao thông – Chap 12 Chơi vơi Yêu nhầm cảnh sát giao thông – Chap 13 Khoảng lặng Yêu nhầm cảnh sát giao thông – Chap 14 Thổn thức Yêu nhầm cảnh sát giao thông – Chap 15 Như giấc chiêm bao Yêu nhầm cảnh sát giao thông – Chap 16 Nụ hôn ngọt ngào Yêu nhầm cảnh sát giao thông – Chap 17 Lời hẹn hò Yêu nhầm cảnh sát giao thông – Chap 18 Dưới ánh sao đêm Yêu nhầm cảnh sát giao thông – Chap 19 Điều bí mật Yêu nhầm cảnh sát giao thông – Chap 20 Đê mê Yêu nhầm cảnh sát giao thông – Chap 21 Hoang mang Yêu nhầm cảnh sát giao thông – Chap 22 Lạc mất niềm tin Yêu nhầm cảnh sát giao thông – Chap 23 Một linh cảm xấu Yêu nhầm cảnh sát giao thông – Chap 24 Nỗi sợ hãi Yêu nhầm cảnh sát giao thông – Chap 25 Hy vọng và tuyệt vọng Yêu nhầm cảnh sát giao thông – Chap 26 Nhận ra Yêu nhầm cảnh sát giao thông – Chap 27 Vượt qua Part I Yêu nhầm cảnh sát giao thông – Chap 27 Vượt qua Part II Yêu nhầm cảnh sát giao thông – Chap 28 Trở về Yêu nhầm cảnh sát giao thông – Chap 29 Giữ mãi phút giây này Yêu nhầm cảnh sát giao thông – Chap 30 Gặp lại quá khứ Yêu nhầm cảnh sát giao thông – Chap 31 Những mảnh ký ức Yêu nhầm cảnh sát giao thông – Chap 32 Sự thật và những nỗi đau Yêu nhầm cảnh sát giao thông – Chap 33 Biến cố Yêu nhầm cảnh sát giao thông – Chap 34 Thử thách lớn lao Yêu nhầm cảnh sát giao thông – Chap 35 Nhớ rất nhớ Yêu nhầm cảnh sát giao thông – Chap 36 Lòng bao dung Yêu nhầm cảnh sát giao thông – Chap 37 Khúc hoan ca Yêu nhầm cảnh sát giao thông – Chap 38 – Cạm bẫy Yêu nhầm cảnh sát giao thông – Chap 39 Những món quà sinh nhật Yêu nhầm cảnh sát giao thông – Chap 40 Âm mưu và thủ đoạn Part I Yêu nhầm cảnh sát giao thông – Chap 40 Âm mưu và thủ đoạn Part II Yêu nhầm cảnh sát giao thông – Chap 41 Rơi trong vực sâu Yêu nhầm cảnh sát giao thông – Chap 42 Điều không thể mất Yêu nhầm cảnh sát giao thông – Chap 43 Xa tầm với Yêu nhầm cảnh sát giao thông – Chap 44 Con mồi Yêu nhầm cảnh sát giao thông – Chap 45 Nguy hiểm rình rập Yêu nhầm cảnh sát giao thông – Chap 46 Đằng sau lớp mặt nạ Yêu nhầm cảnh sát giao thông – Chap 47 Uẩn Khúc Yêu nhầm cảnh sát giao thông – Chap 48 Sau tất cả Yêu nhầm cảnh sát giao thông – Chap 49Hạ Màn Yêu nhầm cảnh sát giao thông – Chap 50 Hơn cả một tình yêu Yêu nhầm cảnh sát giao thông – Chap 51 Hồi kết Part I Yêu nhầm cảnh sát giao thông – Chap 51 Hồi kết Part II Yêu nhầm cảnh sát giao thông – Chap 52 Hồn về trong gió Yêu nhầm cảnh sát giao thông – Chap 52 Lời nguyện ước cuối cùng – Hết Tham gia ngày Jul 2010Đến từ Doanh Trại Quân ĐộiTuổi 32Bài gửi Thanks 0 Thanked 0 Times in 0 Posts Năng lực viết bài 0 thằng bạn cảnh sát cơ động của tôiNhân vật tôi là Minh LongThật là kỳ lạ, không khí mùa xuân đang tràn về trên khắp miền quê đang xem Truyện gay 2017 thằng bạn cảnh sát cơ động của tôi Con sông Vàm Cỏ cũng hớn hở khoắc lên mình một bộ áo phù sa mới. Không chỉ con người nô nức đón nàng xuân mà thiên nhiên cũng hồ hởi hòa cùng mùa Tết .Hương mạ non trên đồng và mùi bắp non trên những rẫy ngô ngào ngạt xông vào cánh mũi. Tôi thấy tấp nập ghe suồng đi ngược về xuôi . Bến sông Vàm Cỏ không lúc nào bình lặng bởi tiếng máy đuôi tôm hòa cùng tiếng máy đẩy trên sông nước. Những tiếng rông rốc của mái chèo tay cũng vang vảng đâu đây. Tôi rút cây sào đang cắm xuống đáy sông để đánh chiếc suồng ra giữa dòng. Bọn trẻ nhà ai nhìn tôi lạ lẫm. Tôi là Long là dân xóm này chứ có phải lữ khách gì đâu mà hễ đi đến đâu ai cũng nhìn một cách lạ lẫm. Làm như tôi là người khác đến không bằng. Dân xóm tôi vốn chấc phác và bình dị thế đó. Tôi nhớ có lần dẫn em Lập về đây mọi người cũng nhìn bọn tôi như thể là dân Thành Phố sang trọng lắm không bằng. Tôi nhìn lại trang phục của mình . Thảo nào bọn trẻ nhìn , sống ở Thành Phố bấy lâu nay làm cho nước da tôi mất đi cái sắc tố da nâu sậm của một con trai miền quê. Tóc tôi xanh mượt và rậm hơn, không còn cái mốt sơ xác cứng sờ vì gió sương như thưở nào. Mùi hương hoa cỏ đồng nội ngào ngạc nhưng không làm phai nhạt hương nước hoa trên cơ thể của tôi. Đã không còn ai tìm thấy bóng dáng một anh chàng nhà quê của khúc sông này rồi sao ? Còn không cái thời cùng Phương ra đồng mò cua bắt ốc ? Còn không những ngày hè oi bức Phương rũ tôi ra sông tắm mát. Tôi nhớ anh ta nhiều lắm, nhớ lắm những lần tôi về quê, nhớ lắm cái chòi dưa be bé đêm khuya tôi cùng phương thao thức “canh dưa” . Nhớ lắm chiếc ghe củ kỉ được đóng từ gổ mù u mục nát tôi phụ Phương chất dưa lên . Qua khỏi khúc uốn của con sông này là đến vùng nước sâu và nguy hiểm nhất của đoạn sông chảy qua xóm tôi. Nó nguy hiểm bởi vì dưới lòng sông có nhiều ghền đá nên dòng nước bên trên cũng tạo thành lốc , nếu như vào mùa cạn thì khu vực này um tùm những bụi măng le và tre nứa. Tiếng gọi của ai làm tôi quay lại-anh ơi, chổ nó nước sâu lắm đó, bên dưới có nhiều bụi tre gai lắm, anh có biết bơi không ?Một thằng bé nhắc nhở tôi khi tôi đang chèo về hướng đoạn sông phía trước. Thằng bé này trông quen quen, cháu ngoại ông Tám thì phải. Nghe nó gọi thế chắc nó không nhận ra tôi là anh Long rồi. Cũng phải thôi , làng trên xóm dưới nhìn thấy quen quen chứ cũng chẳng biết thêm Số Điện Thoại Truyền Hình Cáp Việt Nam Vtvcab, Điện Thoại Đến Tổng Tôi quay sang nhìn nó cười. Tôi cười vì nó hỏi một người sinh ra và lớn lên từ những dòng sông mà nó hỏi có biết bơi hay không . Tôi hỏi cắc cớ thằng bé -em nghĩ anh không biết bơi hả -nhìn anh chắc dân Thành Phố xuống hả ? chổ đó năm nào cũng có người chết đuốiTôi nhìn thằng bé cười khì. Tôi đưa tay chỉ lần lượt vào chổ vùng nước trống rồi nói-chổ này bên dưới là bụi tre gai…chổ này chổ này bên kia lúc nước chưa lên là cây mù u, chổ này là bụi dừa nướcThằng bé nhìn tôi trầm trồ, lũ trẻ cũng im thinh thích-ủa sao anh rành quá vậy? thằng bé hỏi tôiTôi cười khằn khặc -anh mày bơi ở đây từ khi mày chưa ra đời đó nhóc-ủa chứ hông phải anh là dân Thành Phố haLũ trẻ khiến tôi vuivẻ hơn. tôi nói bông đùa -tại anh mới dzìa, chưa kịp thay áo bà ba mặc, cũng chưa kịp lấy nón lá đội nên tụi bay tưởng anh ăn mặc sạch sẽ là dân Sài Gòn hở ?Tôi làm bọn trẻ cười muốn bể cái bụng. Tôi vội tháo đôi giầy , lột phắc cái áo, cởi luôn cái quần jean chỉ mặc độc cái quần lót. Chà chà, nếu như trước kia thì tôi không dám mặc quần lót tắm sông thì bây giờ tôi cảm thấy như vậy là chuyện quá đổi bình thường. Tôi chỉ chừa cái quần lót be bé trên người , bỏ hết mọi thứ trên suồng tôi quăng chiếc nón kết lên lồng suồng rồi nhảy ùm xuống sông. Con mắt bọn trẻ long lên , có đứa thì cười hả hê. Có cái gì mà chúng cười nhỉ ? Phải chăng vì chúng thấy quái lạ khi tôi chỉ mặc quần lót bé nhỏ ? Nếu là chuyện này thì cũng có thể vì dân quê tôi không thoáng như tôi. Tôi chúi một cái đùng lặn mất biệt xuống đáy sông. Tôi vẫn nhắm cự ly lặn đến ngay chổ bọn trẻ đang tắm. Tôi chụp được cái chân của một đứa kéo xuống. Bọn trẻ la ầm lên. Tôi ngoi lên mặt nước. Tôi vuốt ngược mái tóc ướt ra phía sau-đứa nào nói anh không biết bơi ?Bọn trẻ nhìn tôi tỏ vẻ thán phục. Có gì đâu chứ, dân sông nước không mà. Biết bơi đâu là tài cán gì đâu. Tại bọn trẻ làm tôi nhớ lại cảm giác tắm sông mà bấy lâu nay tôi đã quên mất Đã gần hai năm trôi qua rồi nhỉ ? Thời gian thấm thoát trôi đi có lúc đối với tôi là chuổi ngày dài đẳng đẳng, có lúc nhanh như mở mắt. Từ lúc Phương kết hôn tôi đã không còn gì lưu luyến với tình cảm quê nhà từ lâu. Từ trong tận đáy lòng tôi vẫn còn yêu Phương nhiều lắm. Một người bạn thân đã cho tôi những giây phút thăng hoa ngọt ngào. Tắm mình trong làn nước mát cùng lũ trẻ tôi thấy nhớ Phương. Đoạn sông này , bụi dừa này và cả bụi tre gai này đã một thời làm bức màn che cho phòng the của chúng tôi trong đêm. Trên chiếc suồng câu nhỏ bé chúng tôi không chỉ ngồi bên nhau câu cá mà còn trao cho nhau những gì ngọt ngào nhất. Làm sao tôi có thể quên đượccòn tiếp Xem video em sẽ là cô dâu ngoại thànhTải game avatar cho máy tínhĐịnh vị xe máy không dây pin 15 ngày, mua thiết bị Đeo thông minhSkkn giáo dục kỹ năng sống cho học sinh tiểu học Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào. Truyện gay 2017 Thằng bạn cảnh sát cơ động của tôi – Tác giả DoanThanhLong1988. Để đảm bảo môi trường lành mạnh cho các bạn đọc mà vẫn giữ nguyên được câu chuyện thật của tác giả, mình đã chọn lọc hết mức có thể. Truyện gay 2017 Thằng bạn cảnh sát cơ động của tôi – Chap 1 Gặp lại và âm mưu – Tác giả DoanThanhLong1988 – Tôi Nguyễn Minh Long. – Anh CSCĐ Tống Thanh Phương. Chap 1 Gặp lại và âm mưu. Trên một chuyến xe về quê, tôi phải xuống xe ở dọc đường vì chuyến xe đó không đi theo tuyến đường về nhà tôi. Chiếc xe khách đấy rẽ phải để đi sang tuyến đường khác còn đi về nhà tôi thì phải chạy thẳng. Bác tài xế bỏ tôi lại tại một ngã tư, thế là tôi phải đứng để chờ chiếc xe buýt khác, mà có lẽ xe buýt giờ này cũng chẳng còn nữa vì trời đã bắt đầu tối rồi, tôi cũng không biết phải làm sao nữa, thôi thì chịu khó đứng đợi một tí có khi vẫn còn bắt được một chiếc xe khách khác. Đang lúc đứng ngóng trông, bất giác một chiếc xe cảnh sát giao thông đậu ngay trước mặt tôi. Tôi đang lơ ngơ không biết chuyện gì thì viên Cảnh sát Giao thông đưa tay tháo chiếc nón bảo hiểm đang đội trên đầu xuống rồi quay sang gọi tôi “Long… Long. Sao mày đứng đây?” “Trời mày hả Phương? Vậy mà tao cứ tưởng công an đến kiếm tao chứ” “Không, hết giờ trực rồi, giờ tao đang trên đường về. Mà mày đi đâu vậy?” “Tao đang đợi xe để về nhà nè” “Vậy lên đi, tao chở mày về” Thằng cảnh sát giao thông đó là bạn học của tôi từ thời cấp 3. Tướng tá nó ngon lành lắm, cao ráo, đô con nhất trong đám bạn. Nó chẳng cần phải chơi thể hình mà body nó có thừa sự chắc khỏe. Sau khi nó tốt nghiệp 12 thì nó đi lính Cơ động, sau đó vì nó có nhiều thành tích phấn đấu nên được cử đi học thêm và trở về phục vụ bên ngành Cảnh sát giao thông tại quê nhà tôi. Hồi còn ở quê tôi với nó chơi cũng thân lắm. Nói thật là cái thuở ấy tôi menly và kín đáo hơn bây giờ nhiều nên có nhiều bạn là trai thẳng lắm, vì một lý do đơn giản là ở dưới quê bạn bè, nhất là gia đình tôi ngay cả bây giờ cũng vậy khó có thể chấp nhận tôi là gay. Đó là một chuyện giật gân và ghê gớm nhất đối với gia đình tôi. Vì thế mà tôi chỉ sống cho gia đình và bạn bè, mọi chuyện riêng tư thì của người nào thì người đó hiểu mà thôi. Tôi leo lên chiếc xe ngồi với thằng Phương, nó chạy nhanh như sấm sét, chiếc xe gì mà chạy nhanh ghê không biết. Đây là lần đầu tiên trong đời tôi được ngồi trên chiếc xe Cảnh sát giao thông đó. “Ủa mày đi làm nhiệm vụ sao đi có một mình vậy?”, tôi hỏi nó. “Đi hai người lận, mà mới nãy thằng kia nó hốt được một chiếc xe rồi chạy về huyện rồi, cũng hên cho mày đó” “Ừ. Mày mới về luôn đó hả” “Ừ” “Xuống xì phố quen bạn bè luôn hé” “Ở dưới làm suốt ngày à mày ơi… Khổ lắm chứ sung sướng gì đâu, lâu lâu mới xin nghỉ được một hai bữa về rồi đi tiếp” “Mày ở dưới làm gì rồi”, nó hỏi tôi. “Tao làm quản lý nhà hàng mày ơi” gạt nó thôi chứ bưng bê muốn chết luôn. “Chà, ngon lành quá ta, có em út gì dưới chưa mày” “Chưa mày ơi, tao cũng vậy à” “Sao kỳ vậy tranh thủ đi chứ mày” Tôi vừa nói vừa cười “À mà tao lỡ của em mày rồi. Giờ sao?” nói đùa thôi chứ cưa em nó về làm mắm ha gì, “Mày chịu không?” “Cái này tao không bảo đảm à nhe. Ăn thua mày” Tôi suy nghĩ trong đầu ”Mẹ mấy đứa con trai dưới quê sao ngu bà cố, không lẽ tui nói tui là gay”. Tôi giả đò kêu nó chạy chậm chậm rồi vòng tay qua ôm chặt lấy nó luôn. Tôi ôm bụng nó, mấy ngón tay tôi đan xen vào nhau để trước bụng của nó. Hồi trước bạn bè chở nhau cũng hay ôm như vậy lắm nên giờ tôi cũng thấy bình thường, mà tiểu Long cậu chủ nhỏ của Long nó đang cương lên hết biết. Bà m* nó, từ lúc đi Quân đội tới giờ sao mà tôi trở nên mê trai nặng quá vậy không biết. Nói đi cũng phải nói lại, một thằng hấp dẫn tướng tá ngon lành như nó sao tôi chịu nổi. “Éc…”, một con chó băng ngang đường, nó thắng gấp làm tôi đưa nguyên cái bộ hạ của tôi vào mông nó. Tiểu Long thì đang cương cứng, tôi chả biết nó có cảm nhận được hay không nữa. Nó chửi lớn “Bà m* con chó, xém tí nữa mang về làm thịt nhậu luôn rồi” “Tao chỉ sợ thịt mày thì có, chưa té là may rồi con” “Tao chạy mà té, tao mà chạy cái con chó đó nó chỉ có từ chết tới bị thương” “Con chó nó có bị thương hay không tao không biết, còn tao muốn dập c*c luôn nè” “Cái thằng ăn nói không có văn hóa quần què gì hết, dân xì phố gì mà nói chuyện mất nết quá mày, mở miệng ra là c*c với l*n” “Đó thấy không, Công an quần què gì không noi gương cho dân gì hết mà còn ở đó nói tao. Dạo này mày còn lên quán Ly Ly bú l*n mấy con nhỏ đó nữa không?” “Hơ, bỏ lâu rồi, bây giờ đâu còn như hồi đó nữa đâu, hồi đó thèm chứ giờ chán rồi. “Chứ giờ mày thèm cái gì?”. Tôi nghĩ trong đầu “Chứ mày thèm gì? Thèm c*c hả?” “Giờ tao tu rồi, đâu còn như xưa nữa đâu” “Mày tu bà n*i tao chứ tu. Mày với thằng Nam 2 đứa dâm ô, tà đạo,…” Bà m* nó, nói chuyện sau lưng nó mà n*ng hết biết luôn. Chuyến này về chơi chiêu quất thằng này một bữa cho thỏa mãn mới được. Hồi xưa nễ tình bạn bè, mà còn chết nhát nữa nên không dám, chứ giờ mưu mô xảo quyệt lắm rồi, cũng nhờ lên Sài Gòn mà thành tinh lúc nào không hay. Nó chở tôi về nhà tôi, lấy xe máy của tôi rồi chạy theo nó lên sở cảnh sát, cho nó cất chiếc xe cảnh sát đó. Xong rồi tôi chở nó về nhà nó, tôi và nó gọi điện thoại rủ thêm mấy đứa bạn vô nhà nó nhậu. Bạn tôi cũng là bạn nó, mấy thằng say rượu cũng chỉ có cớ mà nhậu một bữa lên bờ xuống ruộng. Còn tôi thì tửu lượng có hạn nên cứ xin qua quận hoài. Nhân lúc tụi nó xỉn nên lén qua quận luôn, tụi nó cũng không để ý. Mà tôi đâu có ngu gì mà để cho xỉn, trong khi tôi đang nung nấu một ý đồ đen tối với thằng bạn tôi. Tôi còn kê vô cho mấy đứa kia ép thằng Phương uống cho nó xỉn quắc cần câu luôn. Thế là cuộc vui đã tàn, con cá đã nằm gọn trên thớt chỉ còn chờ tôi mần thịt mà thôi. Tôi kiếm cớ xỉn quá ngủ lại nhà nó luôn, nhà của nó tôi ăn dầm nằm dề ở đó cũng được, tại tôi qua hoài nên chai mặt rồi. Hồi xưa còn chết nhát chứ giờ xưa rồi Diễm, không còn cái thời lén lút, thập thò, mò mẫn như hồi đó nữa đâu. Cái đèn trong nhà vừa tắt, thế là… Danh sách các chương Trời ơi, nãy giờ ảnh đứng đây sao? Tôi cố gắng lục lại bộ não của mình xem nãy giờ có lỡ miệng thốt lên tên anh không. Không, không hề, tôi chỉ kêu lên “anh ơi” chứ không có kêu thẳng tên “anh Định ơi.”, ơn trời. “Anh, sao vào mà không gõ cửa?” Tôi đỏ mặt cố chụp nhanh lấy chiếc quần đùi rồi mặc vào. “Thấy em đang sướng quá nên không muốn làm phiền.” Anh đáp tỉnh bơ. “Trời đất, nãy giờ anh nhìn thấy hết rồi sao?” Tôi như muốn kiếm cái hố không đáy để nhảy xuống đó chết mất xác luôn cho rồi. “Anh đi tắm, em hâm nóng đồ ăn giúp anh nhé, anh hoàn toàn kiệt sức rồi, à, chị em sanh rồi, bé trai.” Anh đáp. “Vậy hả anh?” Tin tức đó đột nhiên giúp tôi xóa tan đi hết những nỗi lo lắng lẫn xấu hổ đang bủa vây, tôi cười, đưa mắt nhìn anh, “Chúc mừng anh chị, chừng nào em vào thăm được ạ?” “Mai, anh chở em đi, mẹ em và mẹ anh kêu anh về nhà nghỉ một đêm cho khỏe, ba ngày nay thức trong bệnh viện rồi, anh nói là anh vẫn chịu được, không sao hết.” Anh Định nói với tôi. Tôi liền nhảy xuống giường, lao đến vịn lấy vai anh rồi đẩy anh đi vào nhà tắm. “Anh tắm cho sạch sẽ đi rồi em dọn cơm cho anh ăn, hai anh em nói chuyện sau, người hôi quá.” Tôi đùa. “Thằng nhóc này, anh mà hôi gì, anh thơm lắm.” Anh nhăn mặt lườm tôi. Dĩ nhiên là anh thơm rồi, mùi mồ hôi của anh dĩ nhiên là thơm đến nứng cả người, tôi chỉ đùa thôi, thấy anh cực khổ trong bệnh viện mấy ngày nay tôi cũng xót, tôi nhớ anh lắm, nhớ những đêm được ngủ chung với anh, hít mùi cơ thể anh, chạm vào thân hình nóng ấm của anh, chị hai sanh rồi, chắc sẽ sớm xuất viện, tôi và mẹ phải về lại quê, cho nên tôi sẽ trân quý những khoảnh khắc còn được ở bên anh. “Thằng nhóc chắc đẹp trai giống anh.” Tôi nói khi cả hai anh em ngồi ăn cơm tối bên nhau. “Hả? à, ừ, con trai của anh mà haha, không đẹp giống anh thì giống ai.” Anh Định dường như đang để đầu óc ở đâu ấy. “Anh.” Tôi nói. “Sao em?” “Em xin lỗi.” “Sao xin lỗi anh?” Anh đưa mắt nhìn tôi. “Chuyện hồi nãy á.” Tôi nói, hạ giọng xuống. “Ôi giời, tưởng chuyện gì, chuyện đó bình thường thôi, đáng lí anh nên gõ cửa báo hiệu cho em, nhưng lại không muốn cắt ngang cơn hứng của em.” Anh nói. “Anh thấy bình thường hả?” Tôi tròn xe mắt. “Chứ sao? Thằng con trai nào mà chẳng coi sex thủ dâm, nói không có là nói xạo, hồi anh bằng tuổi em, lúc mới dậy thì, cơ thể cũng đầy ham muốn, anh cũng coi sex thủ dâm hằng ngày suốt mấy năm.” Anh nói, miệng hơi mỉm cười.

truyện gay cảnh sát