truyện anh hận anh yêu em

Đến với Yêu Em Từ Dạ Dày, rõ ràng nữ diễn viên sinh năm 1998 đã tăng cân. Ở nhiều khoảnh khắc, cô nàng lộ rõ chiếc cằm ngấn mỡ khiến gương mặt trở nên tròn trịa hơn xưa. Gương mặt Triệu Lộ Tư trông tròn hơn với chiếc cằm ngấn mỡ Yêu Em Từ Dạ Dày vừa lên sóng, Triệu Lộ Tư và anh chú đã bị soi ngoại hình "Đáng chết." Một tiếng nguyền rủa thốt lên, người đàn ông cúi gằm mặt, nhìn vào phản ứng trên cơ thể của anh ta, một gương mặt hết sức khó chịu và bực bội. Anh ta nhấc điện thoại lên và gọi cho người trợ lý của mình: "Mau tìm cho tôi một người phụ nữ vào đây." "Ông chủ, sao tối nay ông lại có hứng thế?" "Uống nhầm đồ ở quầy lễ tân, nhanh lên." Anh hận anh yêu em - Hình Khải hận vì anh yêu Hình Dục, cả câu truyện luôn lập đi lập lại mối hận này. Vì sao lại hận anh yêu em, mà không là hận "em"? Cái khiến Hình Khải day dứt, đau khổ, giày vò là tình yêu anh lỡ trao cho khúc củi tên Hình Dục. Có một câu chuyện nhỏ thế này: Chàng trai cõng cô gái trên lưng, nàng hỏi anh: "Em có nặng không?" Đoàn Gia Hứa giơ tay về phía cô, thức thời nhận lỗi, nín cười nói, "Em xem anh rất tự giác, thấy em vất vả quay anh như vậy, liền tinh tế đổi chỗ cho em dễ tác nghiệp." "Người yêu của em có chừng mực mà." "…" Ừ CÓ QUỶ MỚI TIN. Nhưng mà nghĩ lại, quả Bàn tay anh thấy giá lạnh.khi em nói câu biệt ly Vòng tay anh ôm rất chặt.nhưng em vẫn bước ra đi Nhìn qua gương thấy bón hình.em cứ xa dần xa Chợt nhận ra em đi mất rồi.giờ một mình lẽ loi Em giờ đây…không còn là ngày xưa Một người đã đã rất yêu anh Anh. Bạn đang đọc truyện Lục Thiếu Chỉ Yêu Cô Vợ Ngốc Của tác giả Lạc Lạc thuộc thể loại Ngôn tình truyện đang được nhiều người quan tâm Ân Hận Chương 36: Em Giúp Anh Chương 37: Em Yêu Anh Chương 38: Tốt Đột Xuất Chương 39: Thị Phi Mạng Xã Hội Chương 40: Diệp Thị Siêu Thì Vay Tiền Online. Chương 28Thế là, Hình Dục trở thành ma nơ canh thử đồ, từ quần áo mùa hè cho đếnquần áo mùa đông, đi ra đi vào phòng thử đồ. Hình Khải chỉ đứng bên cạnh chụp ảnh cho cô, Hình Dục hỏi anh tại sao phải chụp nhiều ảnh như thế,nhưng anh không trả cùng, đợi Hình Dục thay lại quần áo của mình đi ra khỏi phòng thử đồ xong, tất cả quần áo mũ giày mà cô đã thửqua đều được thanh toán và cho vào túi, tay Hình Khải xách đầy các túiđựng đồ, nhìn cô hất hất cằm ý nói, được rồi, đi thôi.“Khụ khụ, anhlấy tư cách là người kế thừa đời thứ hai nhà họ Hình chính thức thôngbáo với em, sau khi về đến nhà hãy ném ngay đống quần áo kinh khủng màem tha từ ngoài chợ vào thùng rác cho anh, đừng để anh phải ra tay.”Hình Khải hừ một tiếng, lại nói “Chẳng sợ mất mặt gì cả”, tay cầm đốngtúi nặng trình trịch, nặng tới mức hai tay đau Dục hơi khựng người lại, cũng chẳng để ý tới sự hà khắc trong lời nói của anh,ngược lại cô còn cảm nhận được sự quan tâm dành cho mình trong đó. Côđứng lại suy nghĩ, thấy Hình Khải đã đi xa, vội vàng chạy đuổi theo, đón lấy vài cái túi từ tay anh, rồi lại lấy một chai nước từ chiếc túi màuxanh bộ đội đeo ngang hông ra đưa cho Hình Khải.“…” Hình Khải vừa nhìn nhãn trên chai nước là biết ngay cô mang từ nhà đi, thật phục cô quá!Đang đi, Hình Dục đột nhiên bước chậm lại, kéo kéo gấu áo Hình Khải “Toàn là đồ mua cho em, anh có muốn mua gì không?”“Anh? Không.”“Nghĩ kỹ đi.”“À…” Hình Khải chớp chớp mắt nhìn trời “Anh nghĩ, có lẽ là một chiếc Porsche.”“Porsche là cái gì?”“Xe đua.” Hình Khải nhếch môi cười, trêu chọc “Sao, em muốn tặng anh một chiếc à? Chỉ hơn 3 trăm vạn thôi.”Hình Dục thoáng sững lại, ngượng ngùng cúi đầu xuống “Em, không mua được…”Hình Khải thấy cô tưởng anh nói thật, liền phá lên cười.***Mua sắm xong, trước thái độ kiên quyết của Hình Dục, cả hai đành về nhà ăn cơm nay Hình Khải ăn đặc biệt nhiều, không chỉ vì đói, mà còn vì tâm trạng anh rất tốt.“Đúng rồi, em thích anh vào trường quân sự hay trường đại học thường.”Hình Dục chậm rãi nhai cơm, hỏi “Có gì khác biệt không?”“Trường quân sự ở thành phố W, quản lý theo phương thức khép kín trong vòng banăm. Hai trường đại học thường thì ở ngay trong thành phố, anh có thể về nhà bất cứ lúc nào, sau khi tốt nghiệp có thể lựa chọn công ty vào làm. Em muốn anh ở hay đi?”Hình Dục khựng lại, không biết anh thật lòngmuốn nghe ý kiến của mình hay là chỉ nói chuyện vu vơ, đợi khi cô nóixong rồi liệu có chê cười cô lắm lời hay không… Cô đặt bát đũa xuống“Quản lý khép kín có nghĩa là, trong trường chỉ toàn nam sinh sao?”Hình Khải từ từ ngước mắt lên “Có lẽ họ không chiêu sinh nữ, cho dù có thìcũng hiếm như lông phượng thôi, mà sao em lại hỏi việc này?”Hình Dục lắc lắc đầu, cầm đũa lên, im lặng không nói.“Nói đi, em muốn anh vào trường đại học nào?” “Anh thật sự muốn nghe ý kiến của em sao?”“Ừ!”“Vậy thì vào trường đại học thường đi, vào trường quân sự sẽ phải vất vả.”Hình Dục trước sau vẫn không buồn ngước mắt lên nhìn, cúi đầu và cơmtrắng trong Khải rõ ràng đã đạt được câu trả lời khiến anh thỏa mãn, anh gắp một miếng cá bỏ vào bát Hình Dục “Ăn thức ăn đi.”Chính vào tối Khải ngồi trước bàn viết, nghiêm túc điền vào tờ giấy nhập học củatrường Quân sự Lục quân. Anh không phải muốn làm ngược lại mong muốn của Hình Dục, mà từ lâu anh đã quyết định rồi, nếu không đã không chụpnhiều ảnh của Hình Dục để giữ làm kỷ niệm như thế, đồng thời, câu trảlời của Hình Dục khiến anh càng quyết tâm hơn, điều đó cho thấy cô không nỡ rời xa anh, vì vậy anh có thể yên tâm đi học. Truyện đánh dấuNhấn để xem...Truyện đang đọcNhấn để xem... "Lựa chọn của anh là yêu em hoặc yêu em nhiều hơn, cho dù đau khổ cũng muốn được ôm em trong vòng tay, đến khi địa lão thiên hoang. Bởi vì, có thể kiếp sau người đứng bên em không phải là anh nữa rồi." Hình Dục không ngờ rằng hành động chặn xe trong mưa đã thay đổi cuộc đời cô. Cô từ một đứa trẻ mồ côi trở thành con cháu nhà cán bộ cao cấp, cũng từ đó trong cuộc đời cô xuất hiện một kẻ bá đạo mang tên Hình Khải. Đời người điên đảo, bao nhiêu chuyện bất ngờ xảy ra nhưng không ngăn cản được tình yêu, từ đó bên nhau không thể rời xa. Nhưng, rốt cuộc phải cần bao nhiêu tình cảm mới có thể níu giữ nhau? Là câu hỏi mà tất cả những người đang yêu đều hỏi. *** Thú thật thì bộ này nội dung không mới cũng không cũ, viết khá bài bản, lâu lâu đọc được một câu cũng lạnh sống lưng bởi vì… sâu sắc và triết lý lắm! Điểm trừ to đùng chính là diễn biến tâm lý của nhân vật quá biến thái, mình đọc từ đầu tới cuối chỉ có khát khao duy nhất là bổ sọ nữ chính ra coi trong đó có gián mọt gì không = Mà trớ trêu một điều chính vì bạn nữ chính quá điên mà câu chuyện này mới xảy ra, đây chính là cốt lõi tạo lên kịch tính và diễn biến của mạch truyện. Nhìn chung thì khá là bất mãn và cũng thật tức giận nhưng càng bất mãn thì lại càng mong mỏi xem cuối cùng cái nàng đáng ghét kia có số phận bi thuơng cỡ nào. Tiết rằng cô ta là nữ chính, trời sinh đã được tác giả ưu ái đến ái ưu, cho nên… lòng căm thù của Hoa Ban không hề được giải phóng. = Vì lẽ đó, cảnh báo bạn nào ghét cay ghét đắng Diệp Phổ Hoa trong truyện Giường Đơn hay Giường Đôi thì không nên coi bộ này, bởi bạn Hình Dục cũng sem sem cỡ đó. Và nếu bạn nào lỡ fall in love bởi vì Thi Vĩnh Đạo thì chắc cũng yêu nốt nam chính Hình Khải của chúng ta. Từ đó kết luận, truyện này vừa thương vừa ghét nhưng tuyệt đối không đánh bại được tác phẩm của Cầm Sắt Tì Bà trong lòng tớ ^_^ Rốt cuộc thì quyển sách nào gửi tới thông điệp gì? Gía trị nó nằm ở đâu? Ôi, làm ơn đi, xin đừng hỏi những câu cao siêu như vậy đối với tiểu thuyết ngôn tình. Gía trị lớn nhất vẫn là để giải trí và thông điệp thì luôn ca ngợi tình yêu – cái thứ mà bản thân tôi cũng hoài nghi liệu có tồn tại hay không. Ai bảo bạn là con gái và ai bảo trời sinh con gái có cái hồn lãng mạn vu vơ. Tôi vẫn đọc, vẫn khóc và cười vì câu truyện. Chính vì thế hãy học cách khoan dung nhưng không xem nhẹ vấn đề “hiện thực” của tác phẩm, hoài nghi nhưng không lý trí cứng nhắc vấn đề “tình tiết”. Đó chính là cách bạn đọc ngôn tình trong thoải mái và bay bổng nhưng sẽ không lậm, không nghiện và tuyệt đối không làm nó gây hại cho thế giới thật bạn đang sống! Điều khiến tôi có cảm tình với tác phẩm này trước hết là tên sách có tính hàm xúc và không “lạc đề” so với nội dung. Nhiều khi cuốn truyện có cái tên nghe thật kiêu, thật hoa mỹ, thật cuốn hút như đọc xong khép sách lại ta phải tự hỏi rốt cuộc nhà xuất bản có đóng nhầm bìa này ruột kia không? *** Hôm nay là sinh nhật hai mươi chín tuổi của Hình Dục. Song, Hình Dục vẫn lặng lẽ nằm trên giường bệnh, cô gầy yếu như một tờ giấy, trên mu bàn tay có vô số vết kim châm. Có điều may mắn là, nhịp tim trên máy vẫn đập ổn định. Hình Khải vẫn bận rộn trong phòng bệnh như mọi ngày, mang vào một chậu nước để lau người cho cô, anh không thích người khác chạm vào cơ thể Hình Dục, bởi vì cơ thể Hình Dục đã quá mong manh gầy yếu rồi, ngộ nhỡ họ mạnh tay làm cô đau thì sao? Vì vậy anh tình nguyện tự mình làm, làm tất cả những việc anh có thể. Sau khi lau người cho Hình Dục xong, Hình Khải khẽ khàng mặc quần áo lại cho cô, sau đó ngồi bên giường massage cho cô. “Tiểu Dục, hôm nay là sinh nhật của em, đã nói là sẽ đưa em đi du lịch, nhưng em vẫn lười chưa chịu dậy, thật là heo lười mà.” Hình Khải nghiêng đầu hôn vào bàn tay cô một cái, nhìn thấy móng tay cô lại dài rồi, thế là, tạm thời bỏ công việc massage ở đấy đã, lấy cái cắt móng tay ở chiếc tủ đầu giường ra, nhấc tay cô lên, cẩn thận giúp cô cắt móng tay. “Trước kia, em luôn là người dậy sớm nhất nhà, khi trong nhà chỉ có hai chúng ta, ha ha, sau khi em dậy, bao giờ cũng nấu đồ ăn sáng, sau đó mới gọi anh dậy, nếu anh lười không chịu dậy, em liền gấp chăn cho vào tủ, rồi rút gối dưới đầu anh ra, cho tới khi trên giường chỉ còn lại anh và cái ga trải giường, anh nổi cáu quát em, thế là tỉnh luôn.” Hình Khải đột nhiên cười, vuốt vuốt má cô, lẩm bẩm nói một mình “Bác sĩ bảo anh phải nói chuyện với em thật nhiều, nghe nói có thể em vẫn nghe được, nhưng anh cứ cảm thấy như em không nghe thấy gì, nếu em có nghe được, sao em nỡ để anh phải buồn thế này, đúng không… gần đây công việc của anh bận rộn, họp hành suốt ngày, nếu em thật sự thương anh, thì chớp chớp mi mắt cũng được.” ... Mời các bạn đón đọc Anh Hận Anh Yêu Em của tác giả Tiểu Hài Tử Ngươi Tới Đây. Bạn đang đọc truyện Anh hận anh yêu em của tác giả Tiểu Hài Tử Ngươi Tới Đây trên website đọc truyện online. Được sinh ra trong gia đình cả bố và mẹ đều làm quân nhân, những tưởng mình là kết tinh tình yêu của bố mẹ, là niềm vui, niềm hạnh phúc của 2 người nhưng sự thật không đơn giản như cô bé vẫn nghĩ. Mới 10 tuổi cô đã phải tận mắt chứng kiến rất nhiều sinh ly tử biệt, vì không muốn những người quan tâm đến mình phải rơi nước mắt cô chỉ còn cách cố gắng sống thật tốt, cố gắng mỉm cười giấu kín nỗi nhớ nhung bố mẹ trong lòng. Hỉ nộ ái ố từ lâu cô đã không còn nữa. Anh – một đứa trẻ được sinh ra trong gia đình quân nhân, là con trai độc nhất của vị tướng tài ba Hình Phục Quốc. Nhưng người bố tài ba đó cũng không thể quản được anh con trai của mình Mười một tuổi Trong lúc chơi đùa đã cố ý kéo váy của bạn gái, khiến bố mẹ cô bé tức giận kéo đến đại viện Lục quân gây náo loạn ầm ĩ. Mười hai tuổi Khi Hình Phục Quốc thay xong quân trang để chuẩn bị ra ngoài thì ông phát hiện trên thân chiếc xe Hồng Kì của mình bị vạch ngang vạch dọc bằng dao dọc giấy, thê thảm tới mức không dám nhìn. Mười ba tuổi Kéo bè kéo nhóm đi gây sự, đánh một người đàn ông trung niên ba mươi mấy tuổi gãy xương và chấn thương sọ não. Mười bốn tuổi Hút thuốc uống rượu trong nhà, gây ra hỏa hoạn, kinh động tới cả cảnh sát phòng cháy chữa cháy và khiến hàng xóm được một phen khiếp hãi. Mười lăm tuổi Bắt đầu tò mò trước thân thể con gái, trong chiếc hộp giấy dưới gầm giường giấu rất nhiều đĩa film sex các nước, tạp chí sex vứt lăn lóc cạnh gối Lựa chọn của anh là yêu em hoặc yêu em nhiều hơn, cho dù đau khổ cũng muốn được ôm em trong vòng tay, đến khi địa lão thiên hoang. Bởi vì, có thể kiếp sau người đứng bên em không phải là anh nữa rồi. Cô và Anh gặp nhau trong hoàn cảnh nào? Là do vô tình hay hữu ý? Liệu rằng sự xuất hiện của cô có làm thay đổi cách nhìn cuộc sống của anh? Hai con người tưởng chừng không có điểm chung đó liệu có tình cảm với nhau? Tình yêu của họ rốt cuộc sẽ đi đến đâu? Câu trả lời sẽ có tất cả trong cuốn ngôn tình ANH HẬN ANH YÊU EM. Mời độc giả chú ý đón đọc! Chúc bạn có những giây phút vui vẻ khi đọc truyện Anh Hận Anh Yêu Em! Em không biết mình đã hôn mê bao lâu, cũng không biết bây giờ là ban ngày hay đã tối, thần chí dần dần hỗn loạn, hít thở ngày một khó khăn hơn… Hình Khải, em rất nhớ anh, nhớ đến anh, có thể làm giảm sự đau đớn, nhớ đến anh em có thể cười và ngừng thở……Em xin lỗi Hình Khải, trước khi chết em đã làm một việc thật nhẫn tâm, vĩnh viễn không để anh đọc được nội dung trong cuốn nhật ký này, bởi vì em đang dùng chút sức tàn lực kiệt của mình để tiêu hủy lần xé một trang, liền khiến em nhớ tới những ngày đã qua của chúng ta, em nghĩ, khi nước mắt của em đã cạn, thì quyển nhật ký đồng hành cùng em suốt mười tám năm này cũng sẽ cùng em trở về với cát bụi. Cũng tốt, coi như chôn vùi tình bạn, tình thân, tình yêu vừa tròn mười ba năm của chúng ta và cả tính mạng em ở đây…Em không còn nhiều thời gian nữa, đầu óc đã bắt đầu lộn xộn, nhớ tới hồi em còn năm mười lăm tuổi, em sống trong một ngôi làng “liệt sĩ”, những người già tóc hoa râm, cả ngày dùng nước mắt để rửa mặt. Còn em, ngày nào cũng sống trong sự hoảng sợ, sau đó lại kiên định nói với mình rằng, bố mẹ nhất định sẽ trở về khỏe mạnh, bởi vì họ đã hứa với em, sau khi chấp hành xong nhiệm vụ lần này, họ sẽ nhanh chóng về nhà, cùng em ăn sủi là, em mang bao chờ đợi ngóng trông, hàng ngày đều đứng ở đầu làng chờ bố mẹ, đợi từ khi mặt trời mọc cho tới khi mặt trời lặn, từ khi hoàng hôn cho tới tối muộn…Nhưng cuối cùng, kết quả của sự chờ đợi lại là hai thi thể giá vậy, Hình Khải, yêu anh càng sâu nặng, em càng sợ. Có hứa hẹn là có chờ mong. Khi lời hứa một ngày nào đó trở nên vô dụng, chúng ta sẽ không thể quay về trước kia được nữa. Một khi mất anh, em không còn tìm được lý do để sống em vẫn không muốn chết, em muốn được sống bên anh cho tới già, cùng anh thực hiện tất cả những việc mà anh muốn làm, anh thích ở đâu em sẽ ở đó, cho dù em chỉ sống bên anh với thân phận là người em yêu em dành cho anh, cuồn cuộn như nước; tình yêu em dành cho anh, nặng như Khải, cảm ơn anh đã tặng em đôi giày trắng, cảm ơn anh đã mua quần áo đẹp cho em, cảm ơn anh bảo vệ em như người thân như người tình, cả đời này em đã mãn nguyện lắm Khải, khi một lúc nào đó mà anh nhớ tới em, đừng buồn, đừng bao giờ buồn, bởi vì những năm tháng được sống bên anh, vô cùng hạnh phúc…Còn bây giờ, em đành phải nói lời vĩnh gái cả đời sống vì anh, Hình con gái cả đời chỉ yêu Hình Khải, An xong, Hình Khải đột nhiên cảm thấy trời đất tối một tiếng, anh đập quyển nhật ký vào tường.“Sao em có thể ngu ngốc như thế? Em mau ngồi dậy cho anh! Ngồi dậy nói với anh sao em lại ngu ngốc như thế?!” Hình Khải điên cuồng đấm tay vào cửa sổ, ngay sau đó nước mắt làm mờ tầm nhìn của anh, anh mở trừng đôi mắt đỏ mọng chỉ thẳng vào Hình Dục lúc này đang nằm trên giường bệnh, tức tới mức nghiến răng trèo trẹo.“Em đã lãng phí mười ba năm của anh em có biết không? Khiến anh phải giày vò tự vấn bản thân xem mình đã làm sai chỗ nào, tại sao mãi vẫn không nhận được sự tha thứ của em, có điểm nào khiến em không chịu lấy anh! Mẹ kiếp, anh còn nghĩ em đã mắc bệnh nan y gì cơ! Em nói xem sao bố mẹ em lại có thể sinh ra một kẻ biết giày vò người khác như em chứ? Trời ơi…”Mắt Hình Khải vằn những tia máu đỏ, anh túm chặt lấy mũi bịt chặt miệng, ngửa cổ cho nước mắt chảy ngược vào trong, cố gắng như thế rất lâu rất lâu…Anh cắn môi, ngồi xuống bên giường, dịu dàng thận trọng, cầm tay cô, cúi đầu nhìn vào khuôn mặt tiều tụy bất động của cô, nước mắt gần như ướt nhòa mặt, chảy xuống ướt cả tay Hình Dục, thấm xuống ga giường, những giọt nước mắt nóng hổi, giống như dòng chảy hồi sinh, cứu vớt ngọn lửa trong lòng nhiên, anh lau sạch nước mắt, mỉm cười, nói chắc như đinh đóng cột “Cho dù em có mù, có điếc, có ngốc, hay sống thực vật, anh cũng sẽ không bao giờ rời xa em nữa, nghe thấy không hả, không ai có thể chia rẽ chúng ta, em càng không được.“Anh nói cho em biết, anh chưa bao giờ quên những lời đã nói với em năm mười bảy tuổi, anh đã nói em là hạnh phúc nửa phần đời còn lại của anh, em còn nhớ em đã nói gì không? Em nói… vì anh chưa đủ trưởng thành nên mới nói ra những lời ngốc nghếch như thế, em còn bảo anh cứ chờ mà xem.“Nhưng chớp mắt đã mười mấy năm trôi qua, trái tim anh chưa bao giờ thay đổi, vẫn là tên tiểu tử ngốc nghếch đứng chênh vênh nơi bờ vực chờ em phán quyết, em còn định giày vò anh bao nhiêu năm nữa? Anh sẽ chơi cùng em cho tới ngày cuối cùng của cuộc đời, được không?”“Tiểu Dục, anh yêu em, anh hận mình sao có thể yêu một người con gái có trái tim sắt đá như em, anh càng hận mình hơn khi không thể làm em cảm nhận được tình yêu anh dành cho em kiên định vĩnh hằng thế nào, anh xin lỗi, Tiểu Dục, anh đã khiến em hoang mang, sợ hãi…Anh gục đầu vào mu bàn tay cô, run lên bần bật một cách vô vọng.“Hãy tỉnh lại và nói rằng “em yêu anh” được không? Tiểu Dục, Hình Dục, An Diêu, cho dù em là ai, anh vẫn muốn chính miệng em nói với anh , xin em đấy, anh đợi câu này mười ba năm rồi, xin em, xin em hãy tỉnh lại…”Nhưng ngón tay của Hình Dục không giống như những gì chúng ta vẫn nhìn thấy trên ti vi – cử động, mắt cũng chẳng nhòe nước… máy đo nhịp tim vẫn không có gì khác biệt, mỗi phút mỗi giây vẫn chờ đợi, đợi sự phán quyết của sinh mệnh…Rõ ràng, dù là An Diêu của ngày ấy, hay là Hình Dục bây giờ, cô cuối cùng vẫn đã bỏ lỡ điều quan trọng khi bạn đã cho đi tất cả tình yêu, khi bạn coi đối phương là sinh mệnh, điều đó cho thấy đối phương cũng yêu bạn sâu đậm như thế. Vì anh ấy yêu bạn, trong mắt chỉ có bạn, nên bạn mới cam tâm tình nguyện vì anh ấy mà cho đi nhiều như thế. Đối phương đáp lại bạn, ngoài tình yêu ra, còn cả tính mạng mà anh ta có thể chi phối. Nếu không có bạn, cuộc đời anh ta cũng trở nên vô vậy cái gọi là tình yêu đến chết cũng không thay đổi, tuyệt đối chỉ là tình yêu từ một phía. Chỉ trong thời gian ăn một bữa cơm trưa, Hình Khải đã có được Phùng Xuyến Xuyến, hai người bọn họ vai kề vai bỏ đi Dương Minh liếc sang nhìn Hình Dục đang chậm rãi thưởng thức bữa trưa, lẽ nào cô ấy vẫn còn ăn được hay sao?“Hình Dục, Hình Khải cũng chỉ là có tính ham vui, đợi khi sự mới mẻ qua rồi…”Hình Dục từ từ ngẩng đầu lên, cười đáp “Anh Dương Minh, em không sao. Hơn nữa, đây đâu phải lần đầu tiên.”Đặng Dương Minh không nói thêm gì nữa, anh có thể nhận thấy, Hình Khải tán tỉnh con gái lần này không giống với trước kia, có vẻ cậu ta đặc biệt quan tâm đến Phùng Xuyến Xuyến, anh cũng có thể nhận ra, Hình Dục không phải là không cảm nhận được điều đó.“Hình Dục, chi bằng em cứ nói thật với Phùng Xuyến Xuyến, quan hệ của em và Hình Khải là…”Hình Dục đưa một ngón tay đặt lên môi Đặng Dương Minh, nói một câu khiến anh không thể không suy nghĩ.“Anh Dương Minh, anh phải biết, người nham hiểm nhất là em. Người xấu không cần người khác an ủi.”Đặng Dương Minh lặng lẽ nhìn cô, một cô bé mới mười sáu tuổi, rút cuộc là trong tim đang che giấu những gì?Lãng tử quay đầu chỉ là vớ vẩnChưa đến ba ngày, Hình Khải và Phùng Xuyến Xuyến chính thức công khai quan hệ, đang trong thời gian yêu đương mặn nồng, Hình Khải liền quên ngay bài Dục không vì chuyện này mà lạnh nhạt với Hình Khải, vẫn chăm sóc anh như thường ngày, lại càng không có chuyện cô đi theo hai người mỗi khi bọn họ hẹn hò, về nhà đúng giờ, nấu đủ cơm và thức ăn cho mình mình ăn, vừa ăn cơm vừa xem ti vi. Đặng Dương Minh thỉnh thoảng vẫn đến nhà cô ăn cơm. Hai người bọn họ trong lúc ăn cơm gần như không nói chuyện, bởi vì Đặng Dương Minh không thể nắm bắt được tâm trạng Hình Dục lúc ấy.“Sắp 11 giờ rồi, Hình Khải còn chưa về sao?” Đặng Dương Minh nằm trên sô pha phòng khách đọc sách, ngủ thiếp đi tự lúc Dục thấy anh tỉnh dậy, rót cho anh một cốc nước ấm, nói “Gần đây anh ấy thường về rất muộn, sớm cũng phải 1, 2 giờ sáng.”Đặng Dương Minh sững lại, nhìn vào khuôn mặt bình thản của Hình Dục, hỏi “Em đang cố tỏ ra bình tĩnh phải không?”“Đương nhiên là không.” Hình Dục nghiêng đầu cười.“Tiểu Dục, anh phải nhắc nhở em, đối với đàn ông không thể buông thả như thế, càng thả càng hoang dã, cái gọi là lãng tử quay đầu chỉ là vớ vẩn.” Đặng Dương Minh dụi dụi mắt, đàn ông hiểu đàn ông, nếu không biết ghìm cương đúng lúc thì kết cục sẽ đi rất xa.“Anh nghĩ Hình Khải yêu Phùng Xuyến Xuyến à?” Hình Dục bình tĩnh mấp máy môi hỏi.“Yêu thì chắc là không, nhưng cứ dính lấy nhau như thế thì thật không công bằng với em.”Hình Dục khẽ cười “Nhưng em chẳng quan tâm, thật sự không quan tâm. Anh Dương Minh, anh về đi ngủ đi.”Không biết là do cô che giấu quá giỏi, hay đúng là vô cảm trước vấn đề đó, Đặng Dương Minh không tìm được câu trả lời từ ánh mắt Dương Minh thấy sắc mặt mệt mỏi của Hình Dục, lúc ấy mới nhớ ra đã quá giờ đi ngủ của Hình Dục từ lâu, vội vàng đứng dậy “Em ngủ trước đi, khóa cửa phòng vào. Anh đợi Hình Khải thêm một lát nữa.”Hình Dục không nói gì thêm, chào anh rồi quay vào phòng mình, tiện tay khóa luôn cửa Dương Minh nằm bò ra ghế sô pha. Bỏ mặc một người con gái ngoan hiền như thế ở nhà không quan tâm, nói một câu thật lòng, Đặng Dương Minh thấy tiếc thay cho Hình Khải. Cũng có thể chính bởi vì Hình Khải biết người phụ nữ ở nhà sẽ bao dung đối với tất cả những gì anh làm, nên anh mới dám bừa bãi như giờ Dương Minh định không tiếp tục đợi nữa, nhưng vừa đi ra khỏi cửa lớn nhà họ Hình thì gặp Hình Khải.“Ái chà, nửa đêm nửa hôm xuất hiện ở đây làm gì vậy?” Hình Khải hỏi với bộ mặt hết sức tò mò.“Không biết à? Đương nhiên là nhân lúc cậu không có nhà tìm vợ cậu tâm sự rồi.” Đặng Dương Minh nói Khải phì cười, ngay lập tức nháy mắt với Đặng Dương Minh, rồi liếc xéo anh “Sau này có hẹn hò gì với vợ mình phải canh giờ cho chuẩn, để mình bắt gặp nữa là không xong đâu đấy.” Nói xong anh giơ tay chào bạn, mệt mỏi uể oải đẩy cửa vào Dương Minh bất lực thở dài, tên tiểu tử này đúng là có phúc mà không biết hưởng.***Rõ ràng vốn chỉ là một câu nói đùa, một câu nói đùa mà không ai cho là thật, nhưng cho tới tận 3 giờ đêm, Hình Khải vẫn nằm trên giường lăn qua lăn lại, bần thần không ngủ.“Hình Dục! Mau mở cửa ra cho tôi.” Hình Khải đấm thình thình vào cửa phòng Hình Dục. Đặng Dương Minh từ trước tới nay vốn không có hứng với chuyện yêu đương trai gái, nhưng lại rất dịu dàng nhẹ nhàng với Hình Dục, Hình Khải càng nghĩ càng thấy kỳ gõ phải đến 10 phút mới nghe thấy tiếng mở cửa lạch cạch, không đợi Hình Dục kéo cửa ra, anh đã vội vàng đẩy cửa xông Dục nhìn bộ dạng tức tối của anh, không hiểu, hỏi “Sao thế?”Hình Khải không định trả lời, bước chân vào phòng, với tay bật đèn. Hình Dục lấy tay che ánh sáng, nhìn qua kẽ ngón tay, hành động của Hình Khải rất hài hước, trèo lên giường cô, lật gối lật ga giường, thỉnh thoảng lại đưa lên mũi Dục không biết anh đang tìm gì, bước lên kéo kéo vạt áo T-shirt Hình Khải đang mặc, nói “Làm gì thế? Đừng đi cả dép leo lên giường như vậy.”Đột ngột Hình Khải quay phắt đầu lại nhìn cô, ánh mắt sáng quắc. Anh không tìm thấy trên giường Hình Dục sợi tóc đáng ngờ nào, nhưng điều đó cũng không thể chứng minh là cô trong sạch!“Nói! Tại sao tóc cô lại rối tung ra thế kia?” Hình Khải nhướn mày, đầu tóc rối bù rất đáng Dục vuốt vuốt mái tóc dài “Đầu tóc anh cũng rối bù kìa.”Hình Khải hừ lạnh một tiếng, với lấy chiếc gương đặt trên tủ đầu giường soi, quả nhiên giống cái tổ Khải ngẩng cái đầu rối bù của mình lên, ra lệnh cho Hình Dục ưỡn ngực ngẩng cao đầu đứng nghiêm, Hình Dục ngoan ngoãn đứng thẳng người, sợ hãi chớp chớp mắt.“Nhìn thẳng vào tôi! Tại sao không dám nhìn thẳng vào mắt tôi? Sợ phải không?” Hình Khải bật người dậy, ép Hình Dục lùi sát vào Dục dụi dụi mắt, nghiêng người nhìn Hình Khải “Giờ là ba giờ rưỡi sáng, anh muốn em nhìn anh với ánh mắt thế nào?”“…” Hình Khải tức giận giơ ngón tay lên, những lời định nói lên tới cổ họng lại bị nuốt xuống, dù sao chuyện này cũng không thể đoán mò, nếu như Hình Dục chạy đến tìm Đặng Dương Minh tố cáo anh, nhất định tình cảm huynh đệ sẽ rạn mắt anh chiếu hơi lệch, lại đúng vào vị trí ngực Hình Dục. Ngực Phùng Xuyến Xuyến to hơn của Hình Dục nhiều, xì! Có con bò sữa ai còn tiếc quả đào nhỏ! Đúng thế! Thần kinh chắc? Nghĩ đến đây, Hình Khải hai tay chắp sau lưng, làm như không có chuyện gì, đi ra khỏi phòng ngủ của Hình anh vừa bước ra khỏi cửa, Hình Dục đã đóng sập cửa sau lưng, hoàn toàn không truy hỏi anh dù chỉ một riêng hành động này thôi lại khiến trái tim Hình Khải phải băn hôm Khải sau cả đêm không ngủ, mang đôi mắt gấu mèo ra khỏi phòng.“Bữa sáng anh ăn gì?” Hình Dục đang ngồi ở bàn uống sữa đậu nành, không chuẩn bị phần cho Hình Khải, bởi vì cô không nghĩ anh lại dậy sớm như thế. Truyện Anh hận anh yêu em Thông tin truyện Anh hận anh yêu em Đánh giá từ 4 lượt. Tác giả Tiểu Hài Tử Ngươi Tới Đây Thể loại Ngôn tình, Quân nhân Nguồn NXB Văn học Trạng thái Full Nữ chính là một cô gái trưởng thành trong gia đình có truyền thống quân nhân. Cô là kết tinh của tình yêu của bố mẹ, là niềm vui, niềm hạnh phúc của 2 người. Những tưởng cô sẽ lớn lên trong sung sướng, hạnh phúc nhưng mới 10 tuổi cô đã phải tận mắt chứng kiến nhiều đau khổ nhưng thật bất ngờ cô cố gắng kiềm nén để sống thật tốt, cố gắng mỉm cười giấu kín nỗi nhớ nhung bố mẹ trong lòng. Còn nam chính cũng sinh ra trong gia đình quân nhân, con trai độc nhất của vị tướng tài ba Hình Phục Quốc. Anh mạnh mẽ nhưng bất trị cho đến khi gặp nữ chính là mọi chuyện liền thay đổi... Danh sách chương Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 1 2 3

truyện anh hận anh yêu em