truyen nguoi tim xac
1. Trọng lượng của linh hồn 2. Tìm xác ở đập nước 3. Chú lê tới tìm 4. Ánh mắt sắc bén 5. Chữ viết trên thân trúc 6. Thi thể cô gái trong rừng trúc 7. Thì ra là anh 8. Gặp lại chú lê 9. Người không có quá khứ 10. Kumu qusar 11. Người mất tích bí ẩn 12. Bão cát ập tới 13. Tòa thành đau thương 14. Sương mù màu tím 15. Điện tế màu đen 16.
🔥 NGƯỜI TÌM XÁC TẬP CUỐI 🔥 - KHÔNG KỊP NÓI LỜI TẠM BIỆT 😩. 👻 Trải qua bao nhiêu gian khổ Tiến Bảo và Đinh Nhất đi đến đài Tịnh Hồn phiên bản fake của Địa Phủ. Tuy nhiên, dù là bản fake nhưng cũng là fake loại 1, Đinh Nhất vừa đi qua đã hôn mê bất tỉnh. 😰 👻 Tiến Bảo qua được đài Tịnh Hồn
Truyen la viet nam heo de ra nguoi cập nhật (mới nhất/hiện nay) trong ngày hôm nay => Xem ngay; Thông tin về: Truyen la viet nam heo de ra nguoi. => Xem ngay; Ví dụ về: Truyen la viet nam heo de ra nguoi. => Xem ngay; Tra cứu: Truyen la viet nam heo de ra nguoi. => Xem ngay; Hồ sơ: Truyen la viet nam heo de ra nguoi
Người Tìm Xác. - Chương 1940: Ngoại truyện 22. Trang Hà gật đầu: "Chuyện này không khó, thần quay lại Ly Sơn lần nữa là được Nhưng trong mấy ngày tới quân thượng nhất định phải canh giữ cẩn thận cái gã t4ai tinh này, đừng để hắn nổi điên nữa, nếu không chúng ta
lão hac trong truyện ngắn lão hạc của nhà văn nam cao khong nhung la nguoi cha co tinh yeu thuong con sâu sắc mà còn là người giàu lòng tự trọng 1.hay tìm hiểu đề văn trên 2.lập dàn ý phần thân bài để triển khai đề văn trên 3.dua vao dan y da lap viet cac doan cua phan than bai,chu y su dung cac phuong tien chuyen doan va goi ten cac phuong
Người Tìm Xác Yêu thích 5 / 5 ( 441 bình chọn ) Đọc từ đầu Chương mới nhất Vào năm 1907 đã có một nhà khoa học phương Tây từng làm một thí nghiệm, kết quả, ông phát hiện trọng lượng của con người sau khi chết sẽ nhẹ đi 21 gram, đây chính là cái được gọi là "trọng lượng của linh hồn".
Siêu Thì Vay Tiền Online. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để khi cha anh ta trở về, ít nhất Phương Tư Triệu đã có trụ cột, hai người liên hệ với tất cả họ hàng thân thích mà không có kết quả nên chỉ đành lựa chọn báo cảnh sát. Sau khi cảnh sát đến, họ kiểm tra kỹ càng phía trước và phía sau nhà, nhưng lúc đó đang là mùa mưa nên cảnh sát cũng không tìm được manh mối nào có giá trị Hơn nữa khi đó điện thoại còn chưa phổ biến, nhà họ Phương chỉ có vợ chồng Phương Tư Quyên có một chiếc Chỉ tiếc là chiếc điện thoại này vẫn luôn ở vào trạng thái tắt máy, cho nên cảnh sát cũng không có biện pháp nào cả. Thôn Đại Vương mà nhà họ Phương sống có khoảng một trăm nhân khẩu,3trong một đêm lại mất tích sáu người dẫn đến oanh động khá lớn Mọi người thi nhau hoài nghi không biết có phải sáu người nhà này đã bị “Sơn tinh quỷ quái” hại chết hay không? Vì nhà họ Phương nằm ở tận đầu hướng Tây của thôn và gần với ngọn núi phía sau. Bởi trong nhà không có dấu vết bị lục lọi cho nên lúc đó cảnh sát nhận định đây không phải vụ án cướp tài sản.. Nhưng họ lại không thể giải thích sáu người nhà này đã đi đâu? Tình huống “Sống không thấy người chết không thấy xác” ở những năm đó không hiếm thấy, nhưng đa số đều vì nguyên nhân nào đó mà mất liên lạc với người nhà, qua một thời gian là sẽ tìm được,0cho nên lúc đó cảnh sát tra án của địa phương khuyên Phương Tự Bình liên lạc với một số người thân ở nơi khác, biết đâu hai ông bà dẫn theo bọn nhỏ đi thăm người thân mà không nói với bọn họ thì sao. Nhưng Phương Tự Bình lại không nghĩ như thể bởi vì đầu tiên lúc Phương Tự Triệu trở về thầy của nhà mở toang, thử hỏi có ai đi thăm người thân lại mở tung cửa ra như thể không? Hơn nữa, mấy nhà hàng xóm bên cạnh cũng kể lại là trước đó không nghe thấy hai ông bà họ Phương nói muốn đi đâu cả Đủ điểm đáng ngờ bày ra trước mắt nên Phương Tư Bình không suy nghĩ lạc quan như cảnh sát Ông ta thấy.. Chuyện này không5hề đơn giản như thế. Ngày thứ hai từ khi xảy ra chuyện, chú hai của Phương Tư Triệu là Phương Tư An cũng từ nơi khác chạy về để giúp đỡ Phương Tư Bình đi tìm kiếm Bây giờ trong nhà chỉ còn lại ba người đàn ông, vì thế họ ngồi xuống mở một cuộc họp đế thương lượng tiếp theo nên làm gì. Người luôn có nhiều mưu mẹo là Phương Tư An vậy mà lần này không đưa ra chủ ý gì, cuối cùng vẫn là Phương Tự Bình quyết định anh em họ chia làm hai đường đến mấy nhà người thân xem thử, biết đâu bọn họ thật sự đi đến nhà ai đó thì sao? Còn Phương Tư Triệu ở lại chỗ này vì nhỡ đâu ông bà lại trở về4từ bên ngoài! Lúc đó anh ta cũng có thể báo ngay cho cha và chú của mình Đối với tình hình lúc đó, bọn họ chỉ có thể gửi hy vọng vào những lời cảnh sát nói là đúng, sáu người này chỉ là đi nơi khác thăm người thân.. Thế nhưng sau một thời gian tìm kiếm, hai anh em Phương Tự Bình đều choáng váng vì đã đi khắp nhà họ hàng thân thích mà vẫn không hề thấy bóng dáng bọn họ đâu. Chuyện đã đến nước này thì tất cả những gì bọn họ có thể làm chỉ là chờ đợi.. Nhưng Phương Tư Triệu không ngờ được là đã chờ vài chục năm đến tận bây giờ vẫn không có bất cứ tin tức gì Chuyện này đã thành một cây gai trong lòng9cha của Phương Tư Triệu, vẫn luôn làm ông ấy lo lắng bất an.. Ai ngờ năm ngoái ông Phương Tự Bình làm xét nghiệm lại phát hiện mình bị ung thư gan thời kỳ cuối, không sống được bao lâu nữa, vì thế nguyện vọng lớn nhất của ông ấy lúc này là tìm được cha mẹ mình và cả hai vợ chồng em gái năm đó đã đi đầu. Phương Tư Triệu vì muốn hoàn thành tâm nguyện của cha mà đã phí khá nhiều tâm tư Nhưng manh mối lúc đó để lại quá ít, anh ta cũng không điều tra được nguyên nhân ông bà mình mất tích Mà năm đó Phương Tư Triệu còn rất trẻ nên thiếu sự phán đoán đối với sự vật xung quanh, hiện giờ nhớ lại luôn cảm giác có chỗ nào đó không đúng. Sau đó có một người bạn của Phương Tư Triệu trong lúc trò chuyện đã đưa ra một đề nghị, bảo anh ta đổi cách tìm kiếm Lúc đầu Phương Tư Triệu cũng không hiểu người bạn nói “Đổi cách tìm kiếm” nghĩa là gì? Sau đó người bạn kia nói cho anh ta biết, chuyện đã qua nhiều năm như vậy rồi, vì người mất tích là thân nhân của Phương Tư Triệu nên anh ta nhìn không rõ.. Mà do người bạn đó là người ngoài nên nhìn qua đã thấy ngay. Nếu như tỉnh táo phân tích thì chuyện này không khó lắm, thật ra khả năng còn sống của sáu người này vô cùng nhỏ Chưa nói đến gia đình bốn người của cô Phương Tư Triệu mà chỉ nói đến hai ông bà già! Năm đó hai ông bà già đã qua tuổi tám mươi, hơn nữa bây giờ đã qua vài chục năm nên ông bà khó mà còn sống nữa. Lúc trước Phương Tự Triệu chưa từng tin quỷ thần, tất nhiên anh ta không hiểu ý người bạn đó nói, sau đó người bạn lại kiên nhẫn giải thích mất một lúc lâu thì anh ta mới hiểu, hóa ra đổi cách tìm kiếm nghĩa là “tìm xác”. Kinh nghiệm của những năm lập nghiệp vừa qua khiến Phương Tư Triệu hiểu được một điều, khi anh ta tiến vào một lĩnh vực mình chưa quen thuộc thì cách duy nhất không phải đi đường vòng chính là tìm cao nhân của lĩnh vực này hỗ trợ.. Cho nên anh ta trải qua nhiều phen tìm hiểu mới tìm được đến chỗ Chú Lê. Lúc này tôi khép “bộp” cặp hồ sơ lại, sau đó quay đầu nói “Với kinh nghiệm nhiều năm của cháu thì có thể khẳng định sáu người này đã chết rồi...” Chú Lê nghe mà không thèm ngước mí mắt lên, tiếp tục cúi đầu mân mê tấm giấy bìa màu vàng trong tay, chú nói “Chú cũng biết.. Nhưng vấn đề là xác của bọn họ đâu?” Tôi suy nghĩ sau đó thở dài “Nếu như năm đó cảnh sát phá án cẩn thận tìm kiếm thì có lẽ không khó để tìm được...” “Nghĩa là sao?” Chú Lê nhìn về phía tôi Tôi phân tích cho chú nghe “Chú nghĩ xem! Năm đó thôn này của bọn họ hiếm người có điện thoại, hơn nữa càng không có phương tiện giao thông hiện đại Đây là sáu cái xác đấy! Cho dù bỏ qua không tính hai đứa bé thì vẫn còn bốn người lớn nữa mà? Chở nhiều xác như thể ra chỗ khác rồi sau đó giấu đi.. Đây đâu phải là công việc nhỏ Chú Lê nghe xong thì gật đầu “Hoàn toàn chính xác.. Đừng nói là chở thi thể đi, mà chỉ cần đào hố chôn họ thôi cũng phải mất một buổi tối rồi!” Tôi lại tiếp tục nói “Cho nên nhất định những cái xác này lúc trước đã được giấu ở một chỗ rất bí mật và có sẵn, không cần phải mất công đào bới Theo lịch thì lúc đó đang mùa mưa, cho nên xung quanh không lưu lại dấu vết nào có giá trị, nhưng cũng không thể nói là hoàn toàn không có.. Chỉ tiếc hiện giờ đã qua nhiều năm nên hung thủ có quá nhiều cơ hội để chuyển thi thể đi chỗ khác rồi.
Khách lẻ giống như chúng tôi, lại không phải người địa phương, tất nhiên không biết chuyện này, cho nên mới bị Lưu Tam lừa tới đây. Nhờ trước đó có sự nhắc nhở của ông chủ bãi tắm, cho nên những người bơi không tốt như chúng tôi không dám xuống nước sau khi trời nhiên Phương Tổ và Lưu Nghiên đều trong đội bơi2ở trường đại học, khá tự tin về khả năng bơi lội của bản thân, bởi vậy mới không nghe lời khuyên mà ra biển bơi đêm. Nhưng bọn họ nào biết đâu rằng, bên dưới làn nước tối tăm kia, đang có hai đối mặt ác độc đang nhìn chằm chằm bọn họ, chỉ chờ sau khi họ xuống biển sẽ kéo họ xuống tận lòng5biển sâu...Kết quả khi hai người họ bơi tới vùng nước sâu, Lưu Mộc Căn và Lưu Mộc Khảm đã chờ trong nước từ sớm nhìn thấy họ bơi lại, lập tức lặng lẽ tới gần họ từ dưới nước. Cho dù hai người Phương, Lưu có bơi giỏi cũng không qua được anh em nhà họ Lưu từ nhỏ đã kiểm ăn dưới biển,Phát hiện có6người kéo chân mình, hai người đã giãy giụa một khoảng thời gian ngắn, nhưng con người vào lúc hoảng loạn thường không thể đưa ra phán đoán chính xác! Tối lửa tắt đèn thể này, đột nhiên có người kéo chân của mình dưới biển... Kể cả người không tin quỷ thần cũng sẽ cho rằng đây là ma da kéo thể hai người họ5nhanh chóng bị anh em nhà họ Lưu dìm chết trong nước, rồi đem xác Phương Tổ và Lưu Nghiên giấu ở một chỗ đá ngầm mà chúng thường giấu xác, sau đó lén lút lên bờ, chờ anh Tam của chúng gọi điện nhận được điện thoại của Lưu Tam, bọn chúng cũng vừa mới lên bờ không lâu, nhưng vì lúc ấy sắc trời3rất tối, cho nên chúng tôi đều không nhìn ra đầu tóc chúng vẫn còn ướt. Tiếp đó, Lưu Mộc Căn và Lưu Mộc Khảm làm bộ đã tìm được xác hai người Phương, Lưu, rồi lại xuống nước lần nữa đến chỗ đá ngấm giấu xác trước đó, nhưng chúng phát hiện hai cái xác bị đặt trên đó không thấy đâu!!Hai anh em nhà họ Lưu tìm vài vòng quanh đá ngầm, nhưng vẫn không thấy xác của hai người Phương, Lưu. Tuy nhiên, khi đó sóng biển vẫn chưa đủ để cuốn được xác trên đá ngầm đi, chẳng lẽ là bị người khác hớt tay trên?Nhưng ở vùng này, trừ ba anh em họ ra, không có ai khác kiểm bát cơm bằng nghề này, không thể nào có người hớt tay trên được?! Hay là được người khác cứu đi rồi? Nhưng như vậy cũng không có khả năng, người đều đã chết hẳn, còn có thể được ai cứu đi chứ?Khi cả hai nghĩ nát óc cũng không ra, Lưu Mộc Căn đột nhiên nhìn thấy trên một tảng đá ngầm dưới nước hình như có cái gì đó... Vì thế bèn lặn xuống nước kiểm tra tình hình. Tuy nhiên vào lúc này, Lưu Mộc Khảm đứng trên tảng đá ngầm trên biển, đột nhiên nhìn thấy thứ ở dưới nước hình như đang di Mộc Căn lặn xuống thì phát hiện, xác của hai người Phương, Lưu bị dựng thẳng đứng bên cạnh đá ngầm, hắn bơi một vòng quanh xác hai người, không thấy có thứ gì trói buộc bọn họ, nhưng mà mặc cho sóng biển mạnh như thể nào, xác vẫn ở trong nước không chút di động...Lúc này Lưu Mộc Khảm ở bên trên cảm thấy hơi khác thường, nên bảo anh Tư của hắn đi lên trước, hắn phải về bờ tìm anh Tam thương lượng cái đã, xem thử tình hình này nên làm gì bây giờ?Kết quả khi Lưu Mộc Khảm bơi về bờ, lại thấy chúng tôi cũng ở đó, cho nên cũng không nói ra miệng. Lúc này Lưu Tam lại thúc giục bọn chúng nhanh lên, vì thể hắn cắn răng quay về dưới biển, nghĩ thầm mặc kệ bình thường hay không bình thường, trước cứ vớt xác lên rồi nói sau!Nhưng chờ Lưu Mộc Khảm bại trở lại, nhìn thấy dưới nước chỉ còn lại có một mình Lưu Mộc Căn, vì thế hắn vội lặn xuống muốn xem thử là chuyện như thế nào. Tuy nhiên vào ngay lúc này, Lưu Mộc Căn đột nhiên duỗi tay bóp chặt lấy cổ Lựu Mộc Khảm, đến khi bóp chết hắn ở dưới không biết tại sao, mặc dù xác của Lưu Mộc Căn và Lưu Mộc Khảm đều đã được vớt lên, nhưng tôi lại chỉ có thể cảm nhận được tàn hồn của Lưu Mộc Khảm, còn Lựu Mộc Căn không biết đã chạy đi chỗ nào lăm phút qua rất nhanh, xác của hai anh em nhà họ Lưu đã bị kéo đi. Khi tôi kể lại tình hình mình thấy cho chú Lê, chỉ thấy chú ấy nhíu chặt mày nói “Có một người không có tàn hồn”Tôi gật đầu “Đúng vậy, chỉ có của Lưu Mộc Khảm, không có của Lưu Mộc Căn.”“Vậy chỉ e là phiền phức rồi, trước đó chú đã nói ngày hôm qua không ổn, bây giờ xem ra, Phương Tổ và Lưu Nghiên kia chết oan, hơn nữa hai người lại là một cặp đôi, chỉ sợ đã hóa thành sống mái song sát!”Tôi nghe xong thì không nhịn được muốn cười “Sống mái song sát Chú nói đến Mai Siêu Phong sao?” “Cút đi! Ai nói đùa với cháu!” Chủ Lê tức giận nói, tiếp theo chú ấy giảng cho tôi biết sống mái song sát rốt cuộc là cái thứ gì... Hóa ra sống mái song sát này chính là sát do một nam một nữ cùng chết hóa thành, bởi vì tâm ý của họ tương thông, hơn nữa oán khí sau khi chết oan sâu đậm, thực sự là vô cùng hung hãn!Tôi hỏi lại chú Lê “Chẳng lẽ không có cách nào phá giải sao?” Chú Lê lắc đầu đáp “Dù sao nếu gặp phải tình huống này, tuyệt đối không thể cứng đối cứng, nếu chú nói trúng thật, chỉ sợ về sau vùng này đừng hòng được yên ổn.” “Không nghiêm trọng như vậy chứ? Lúc trước ở đây không phải cũng đã ồn ào vụ ma da sao? Nhưng mọi người vẫn tới như thường, chỉ cần không đến chỗ nào ít người, hoặc là sau khi trời tối không xuống biển là được rồi ư?” Tôi nhún vai chú Lê lại nói với vẻ mặt nghiêm túc “Trước kia là giả, cháu cũng nói đó là đám Lưu Tam giả ma da kéo người trong biển... Nhưng bây giờ khác, nếu chúng ta mặc kệ, không biết sẽ còn chết bao nhiêu người nữa đây?”Tôi cũng rất bất đắc dĩ, muốn lo thì không đủ lực, mặc kệ lại sợ sẽ hại chết người vô tội, nên làm thế nào đây? Chú Lê thấy tôi vò đầu bứt tai, bèn nói nhỏ vào tai tôi “Nếu không gọi chú họ cháu đến?!” Tôi vừa nghe thể lập tức lắc đầu “Chú cũng dám nghĩ đến hả, chú ấy là rồng thần thấy đầu không thấy đuổi. Nếu không phải cháu xảy ra chuyện gì, khó mà mời được chú ấy.” Chú Lê nghe thể cũng không nói nữa, chỉ thấy chú khoanh tay suy nghĩ một lát, đột nhiên nhìn thoáng qua Viên Mục Dã với ánh mắt không có ý tốt, nhìn đến mức tiểu Viên dựng tóc gáy...Cuối cùng tôi không đứng xem được nữa, bèn hỏi chú Lê “Chú nhìn cậu ta làm gì hả? Chú có ý gì cứ nói ra xem?”Chủ Lê cười ha hả đáp “Nếu cháu nói với chú họ cháu, chỗ chúng ta có một con dao vô cùng lợi hại, tuyệt đối có thể so sánh với thanh Thiên Nhân Trảm” còn chưa luyện thành của ông ấy, cháu nói ông ấy có tới hay không?” Lúc này tôi mới bừng tỉnh, hóa ra chú Lê nhắm vào hung khí giết người lần trước Viên Mục Dã lấy về, cũng chính là con dao găm giết người của Ngũ Hân làm từ vỏ đạn đại bác kia! Lúc này tôi nhìn về phía Viên Mục Dã và nói “Con dao găm kia của cậu còn đó chứ?” Viên Mục Dã đáp mà hơi không rõ nguyên do “Còn chứ. Đang để ở nhà, bây giờ âm khí trên món đồ đó vẫn còn rất nặng, tôi đang dùng bùa để trấn đấy.”Tôi nghe xong gật đầu hỏi cậu ta “Vậy cậu rất thích con dao găm đó hả?”
Tôi biết Đinh Nhất và Trang Hà luôn không hợp nhau, cho nên cũng không để ý, tôi nghi hoặc hỏi Trang Hà “Sao anh lại tới đây?”Trang Hà liếc xéo tôi “Cái đồ vong ân phụ nghĩa nhà cậu! Tôi tới còn không phải vì vết thương ở tay cậu à!” Lúc này tôi mới nhớ ra trước khi chú họ đi có nói, chú ấy sẽ tìm người có thể trị vết thương trên tay tôi,2hóa ra lại là con hàng Trang Hà này?!Lúc này Trang Hà gườm tôi, dĩ nhiên tôi cũng gườm lại anh ta, dù sao trăm ngàn năm qua, con hồ ly tinh gia này cũng chẳng đứng đắn ra dáng gì cả... “Chú họ tôi tìm anh tới à?” Tôi hỏi mà mặt không có biểu tình Hà cười hì hì “Đoán xem?”Nghe vậy, tôi lập tức thầm trợn mắt xem thường anh ta, nghĩ bụng ông5đây không có thời gian pha trò với anh. Vì vậy tôi cực kỳ không kiên nhẫn giơ bàn tay bị thương lên và nói “Này, thổi cho ông đây miếng tiên khi đi, cho vết thương trên tay mau khép lại!”Ai ngờ Trang Hà giơ tay đập xuống đầu tôi một cái “Nghĩ cái gì đấy? Lại còn thổi miếng tiên khí? Cậu đọc tiểu thuyết internet nhiều quá hả?” Tôi nghe thể thì buồn cười nói6“Yo! Anh già còn biết cả tiểu thuyết internet cơ à?”“Tào lao! Cho dù tôi sống thời gian dài đến đâu cũng bắt kịp thời đại nhé!” Trang Hà ra vẻ đắc không muốn nói nhăng nói cuội ở đây với anh ta, nên thúc giục anh ta “Ừ ừ ừ, anh bắt kịp thời đại, anh cực kỳ, cực kỳ thời thượng được chưa? Mau giúp tôi chữa tay đi! Tôi không muốn cả ngày đều5nằm trong bệnh viện đâu. Mấy ngày nay tôi cảm thấy mình sắp mọc lông cả rồi!”Trang Hà thở dài một hơi rồi nói “Với chỉ số thông minh và sức lực này của cậu, nếu không phải là nhân vật chính thì cậu sẽ không sống được hết tập thứ hai!!”“Nói tào lao cái gì, nhanh lên đi...” Tôi xù đó Trang Hà tháo bằng vải trên tay tôi ra, rồi cẩn thận đưa mặt lại3gần miệng vết thương xem xét. Tiếp theo anh ta nhanh nhẹn dứt khoát nói với tôi “Vết thương này tôi không chữa được.”WTF?! Tôi không nghe lầm chứ? Đêm hôm khuya khoắt, con hồ ly tinh giả này chạy đến phòng bệnh giày vò ông đây, cuối cùng đưa ra một cái kết luận như vậy à?! Sắc mặt của tôi lập tức biến thành màu như đậu hũ thúi... Đinh Nhất vẫn luôn đứng cạnh cửa sổ không nói chuyện, nghe xong anh ta cũng lập tức mặt mày âm u bước tới nói “Anh có ý gì?” Trang Hà nhún vai đáp “Vũ khí gây nên vết thương này rất đặc biệt. Hẳn là cậu nên thấy may mắn vì nó chỉ làm tay cậu bị thương.” “Chỗ khác bị thương sẽ thế nào?” Tôi e sợ Hà cười khẽ và trả lời “Nói thế này nhé, thứ này không quan tâm trên người cậu có ẩn khóa hồn hay không, nếu nó làm bị thương chỗ hiểm, chỉ một giây là hồn phách tan biến...” Tôi không khỏi thầm rùng mình, bây giờ ngẫm lại, may mắn là lúc ấy chưa nói cái gì chọc giận tên “Võ An Quân” kia, nếu không chỉ e giờ này tôi đã sớm vào nhà tang mặt tối u ám không nói lời nào, Đinh Nhất quay đầu bảo Trang Hà “Nếu anh không chữa được thì nghĩ cách khác đi? Tôi cũng không tin một vết thương nhỏ như vậy mà không thể khép lại được?”Đột nhiên, Trang Hà nhìn Đinh Nhất rất nghiêm túc, như muốn nói gì đó... Nhưng tôi sợ Trang Hà sẽ nhất thời buột miệng nói ra sự thật, nên lập tức ngắt lời anh ta “Đừng nghe anh ta hù dọa, tôi quá hiểu lão yêu quái ngàn năm này, nhất định anh ta có cách cứu ông dây. Bằng không anh ta chạy rõ xa tới đây chẳng lẽ chỉ để thăm bệnh à?”Trang Hà nheo mắt nhìn tôi, trong ánh mắt là sự hài hước nói không nên lời, tôi hơi xấu hổ, khẽ họ một tiếng và nói “Tôi biết anh sẽ không thấy chết mà không cứu, nếu không đêm nay anh đâu cần phải tới, có phải không cụ Trang?”Trang Hà vừa nghe tôi gọi anh ta là cụ Trang thì vẻ mặt hơi không vui “Chú ý cách dùng từ của cậu, hãy gọi tôi là anh Trang!”Tôi thật sự không nín được cười “Vâng vâng vâng, anh là anh Trang siêu đẹp trai được rồi chứ! Loại dân đen cặm cụi như chúng tôi sống một đời không dễ dàng, không nhiều phúc nhiều thọ như ngài đây. Một chớp mắt của ngài, chúng tôi cũng không biết đã chết giá bao nhiêu năm rồi, cho nên tôi rất quý cái mạng nhỏ của bản thân, giúp giùm đi mà... Đừng để cho lão Đinh nhà chúng tôi sốt ruột nổi nóng theo được không?” Tôi nói xong còn liên tục nháy mắt với Trang Hà, hi vọng lão yêu tinh này có thể hiểu tôi có ý quả Trang Hà nói với tôi bằng vẻ như cười như không “Nói thừa, từ khi vào phòng đến bây giờ tôi đã chớp mắt mấy lần rồi, cũng chưa thấy cậu chết già hồi nào...” Nói tới đây anh ta lại đột nhiên thở dài “Nói với cậu thế này nhé, việc vết thương trên tay cậu không khép lại được mấu chốt thật ra cũng không nằm ở cơ thể cậu...”“Nghĩa là gì?” Tôi khó hiểu hỏi. Trang Hà đột nhiên khó có khi nói đúng đắn “Nghĩa là, vết thương này là ở nguyên thần của cậu. Cho nên nếu muốn vết thương trên người khép lại, nhất định phải vá lại nguyên thần, nói nôm na cũng chính là vá hồn.” “Vá hồn?! Và như thế nào?” Đinh Nhất truy Hà gây gẩy tóc mình, nói úp úp mở mở “Vá hồn nói dễ cũng dễ, nói khó cũng khó... Theo tôi được biết, từ xưa đến nay tổng cộng có hai cách vá hồn, một cách đúng đắn và một cách mờ ám, cậu chọn cái nào?”Vừa nghe thể là tôi biết Trang Hà lại thừa nước đục thả câu, vì vậy bèn hối anh ta “Đừng nói nhảm nữa, mau nói xem hai cách này khác nhau cái gì?”Sau đó Trang Hà bảo, cách đúng đắn chính là từ xưa đến nay, nếu gặp người đức cao mà có nguyên thần bị rách, thì có thể gửi đơn đến Âm Ti. Đến lúc đó Âm Ti sẽ cử Chức Nương chuyền và nguyên thần tới vá lại được hưởng đãi ngộ này, tiền đề đầu tiên phải là một người có công đức lớn, nhưng tôi ngẫm nghĩ cẩn thận, đời này đừng nói là sửa cầu lát đường, ngay cả có lòng quyên góp tiền cũng chẳng có mấy lần, trừ khi... xổ số phúc lợi cũng được vậy tôi tự hỏi thấy thật sự không tự tin có thể mời nổi Chức Nương của Âm Ti tới và hồn cho mình. Vì thế tôi bảo Trang Hà mau nói cách mờ ám đi! Tôi cảm thấy vẫn là cách mờ ám thích hợp với tối Hà nghe vậy thì tỏ vẻ khen ngợi “Con người cậu ấy à, quý ở chỗ tự biết mình biết ta, thật ra tôi cũng nghĩ như vậy... Cách mờ ám này mặc dù nguy hiểm thì có nguy hiểm một chút, nhưng linh động hơn, so với cách thứ nhất, vẫn có vài phần khả năng thành công.”“Chỉ vài phần ư?!” Tôi giật mình hỏi. Trang Hà giả vờ đứng đắn nói với tôi “Ừ, bởi vì con đường đứng đắn đầu tiên là cậu hoàn toàn không thể đi thông, cho nên con đường mờ ám có thể nắm chắc được vài phần cũng đã rất tốt rồi.”Tôi lập tức trở nên hơi nhụt chí, nghe ý của Trang Hà, xem ra “cách mờ ám” này cũng nguy hiểm thật, hơn nữa cuối cùng cũng chỉ có vài phần thắng. Mạo hiểm như vậy mà còn không chắc chắn có thể thành công, không bằng cứ để mặc vậy đi, cùng làm thì sau này tôi không dùng bàn tay này ngờ khi tôi vừa định từ bỏ, lại nghe Đinh Nhất ở bên cạnh truy hỏi “Anh nói nghe thử xem, cách mờ ám này phải làm thế nào?”Trang Hà cười khẽ và trả lời “Nói thế này nhé, thứ này không quan tâm trên người cậu có ẩn khóa hồn hay không, nếu nó làm bị thương chỗ hiểm, chỉ một giây là hồn phách tan biến...” Tôi không khỏi thầm rùng mình, bây giờ ngẫm lại, may mắn là lúc ấy chưa nói cái gì chọc giận tên “Võ An Quân” kia, nếu không chỉ e giờ này tôi đã sớm vào nhà tang mặt tối u ám không nói lời nào, Đinh Nhất quay đầu bảo Trang Hà “Nếu anh không chữa được thì nghĩ cách khác đi? Tôi cũng không tin một vết thương nhỏ như vậy mà không thể khép lại được?”Đột nhiên, Trang Hà nhìn Đinh Nhất rất nghiêm túc, như muốn nói gì đó... Nhưng tôi sợ Trang Hà sẽ nhất thời buột miệng nói ra sự thật, nên lập tức ngắt lời anh ta “Đừng nghe anh ta hù dọa, tôi quá hiểu lão yêu quái ngàn năm này, nhất định anh ta có cách cứu ông dây. Bằng không anh ta chạy rõ xa tới đây chẳng lẽ chỉ để thăm bệnh à?”Trang Hà nheo mắt nhìn tôi, trong ánh mắt là sự hài hước nói không nên lời, tôi hơi xấu hổ, khẽ họ một tiếng và nói “Tôi biết anh sẽ không thấy chết mà không cứu, nếu không đêm nay anh đâu cần phải tới, có phải không cụ Trang?”Trang Hà vừa nghe tôi gọi anh ta là cụ Trang thì vẻ mặt hơi không vui “Chú ý cách dùng từ của cậu, hãy gọi tôi là anh Trang!”Tôi thật sự không nín được cười “Vâng vâng vâng, anh là anh Trang siêu đẹp trai được rồi chứ! Loại dân đen cặm cụi như chúng tôi sống một đời không dễ dàng, không nhiều phúc nhiều thọ như ngài đây. Một chớp mắt của ngài, chúng tôi cũng không biết đã chết giá bao nhiêu năm rồi, cho nên tôi rất quý cái mạng nhỏ của bản thân, giúp giùm đi mà... Đừng để cho lão Đinh nhà chúng tôi sốt ruột nổi nóng theo được không?” Tôi nói xong còn liên tục nháy mắt với Trang Hà, hi vọng lão yêu tinh này có thể hiểu tôi có ý quả Trang Hà nói với tôi bằng vẻ như cười như không “Nói thừa, từ khi vào phòng đến bây giờ tôi đã chớp mắt mấy lần rồi, cũng chưa thấy cậu chết già hồi nào...” Nói tới đây anh ta lại đột nhiên thở dài “Nói với cậu thế này nhé, việc vết thương trên tay cậu không khép lại được mấu chốt thật ra cũng không nằm ở cơ thể cậu...”“Nghĩa là gì?” Tôi khó hiểu hỏi. Trang Hà đột nhiên khó có khi nói đúng đắn “Nghĩa là, vết thương này là ở nguyên thần của cậu. Cho nên nếu muốn vết thương trên người khép lại, nhất định phải vá lại nguyên thần, nói nôm na cũng chính là vá hồn.” “Vá hồn?! Và như thế nào?” Đinh Nhất truy Hà gây gẩy tóc mình, nói úp úp mở mở “Vá hồn nói dễ cũng dễ, nói khó cũng khó... Theo tôi được biết, từ xưa đến nay tổng cộng có hai cách vá hồn, một cách đúng đắn và một cách mờ ám, cậu chọn cái nào?”Vừa nghe thể là tôi biết Trang Hà lại thừa nước đục thả câu, vì vậy bèn hối anh ta “Đừng nói nhảm nữa, mau nói xem hai cách này khác nhau cái gì?”Sau đó Trang Hà bảo, cách đúng đắn chính là từ xưa đến nay, nếu gặp người đức cao mà có nguyên thần bị rách, thì có thể gửi đơn đến Âm Ti. Đến lúc đó Âm Ti sẽ cử Chức Nương chuyền và nguyên thần tới vá lại được hưởng đãi ngộ này, tiền đề đầu tiên phải là một người có công đức lớn, nhưng tôi ngẫm nghĩ cẩn thận, đời này đừng nói là sửa cầu lát đường, ngay cả có lòng quyên góp tiền cũng chẳng có mấy lần, trừ khi... xổ số phúc lợi cũng được vậy tôi tự hỏi thấy thật sự không tự tin có thể mời nổi Chức Nương của Âm Ti tới và hồn cho mình. Vì thế tôi bảo Trang Hà mau nói cách mờ ám đi! Tôi cảm thấy vẫn là cách mờ ám thích hợp với tối Hà nghe vậy thì tỏ vẻ khen ngợi “Con người cậu ấy à, quý ở chỗ tự biết mình biết ta, thật ra tôi cũng nghĩ như vậy... Cách mờ ám này mặc dù nguy hiểm thì có nguy hiểm một chút, nhưng linh động hơn, so với cách thứ nhất, vẫn có vài phần khả năng thành công.”“Chỉ vài phần ư?!” Tôi giật mình hỏi. Trang Hà giả vờ đứng đắn nói với tôi “Ừ, bởi vì con đường đứng đắn đầu tiên là cậu hoàn toàn không thể đi thông, cho nên con đường mờ ám có thể nắm chắc được vài phần cũng đã rất tốt rồi.”Tôi lập tức trở nên hơi nhụt chí, nghe ý của Trang Hà, xem ra “cách mờ ám” này cũng nguy hiểm thật, hơn nữa cuối cùng cũng chỉ có vài phần thắng. Mạo hiểm như vậy mà còn không chắc chắn có thể thành công, không bằng cứ để mặc vậy đi, cùng làm thì sau này tôi không dùng bàn tay này ngờ khi tôi vừa định từ bỏ, lại nghe Đinh Nhất ở bên cạnh truy hỏi “Anh nói nghe thử xem, cách mờ ám này phải làm thế nào?”
Vào năm 1907 đã có một nhà khoa học phương Tây từng làm một thí nghiệm, kết quả, ông phát hiện trọng lượng của con người sau khi chết sẽ nhẹ đi 21 gram, đây chính là cái được gọi là “trọng lượng của linh hồn“.Nhưng còn về phương diện tâm linh thì người chú họ là thầy pháp của tôi đã từng nói rằng, sau khi chết, hồn phách sẽ rời khỏi thân thể, mà phần hồn phách này chỉ nặng có 4 chỉ. Theo quy đổi thông thường thì 1 chỉ tương đương với 5 gram. Vậy vấn đề chính là Vì sao “trọng lượng linh hồn” của phương Đông lại kém phương Tây 1 gram? Phải mất nhiều năm sau tôi mới hiểu được lý do…Thực ra, 1 gram trọng lượng kia sẽ bám vào người hoặc vật mà hồn phách ấy quan tâm nhất khi còn sống. Và 1 gram tàn hồn này là nơi lưu trữ những ký ức quan trọng nhất của người đó, ví dụ như khoảnh khắc trước khi chết!Đây cũng chính là lý do giải thích cho việc, vì sao có rất nhiều quỷ hồn lang thang nơi dương thế đã nhiều năm, nhưng vẫn không biết mình đã chết như thế nào. Thậm chí, còn quên đi người mình yêu và hận nhất khi còn sống…Tôi tên là Trương Tiến Bảo, hiện đang là một “Người tìm xác“...
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Kết quả ông chủ kia dầu môi lên “Nghĩ thì tốt đấy, nhưng đó là văn hóa cổ đại, sao có thể để tư nhân tùy tiện khai thác được? Hơn nữa, ngôi mộ cổ đó còn chưa bị hư hỏng gì, cho nên nó lập tức được đưa vào danh sách bảo vệ, phía chính phủ đưa núi Đầu Gà thành khu bảo tồn thiên nhiên cấp một, nếu không phải là nhà nghiên cứu khoa học thì đừng mơ đến chuyện bước chân vào đó...” Tôi không tin “Cả một vùng núi hoang vắng rộng lớn như thế này làm sao mà quản lý hết được? Tôi không tin không có dân phượt vào đó chơi?”. Ông chủ lắc đầu và bảo “Cậu tuyệt đối không nên nghi ngờ điều này, từ homestay của chúng tôi đi về phía núi Đầu Gà không đến mười cây số, thì sẽ gặp3chướng ngại vật trên đường cùng trạm gác, người bình thường nếu đi xe sẽ bị vật chắn trên đường cản lại không thể đi tiếp, nếu như đi bộ, cho dù có qua được đoạn chắn đầu tiên, nhưng đi về phía trước không bao lâu nữa thì cũng không có đường để đi tiếp.” Tôi líu lưỡi nói “Còn thần bí như vậy ạ! Vậy những người dân ở quanh đây không ai muốn đi xem mộ cổ trong núi Đầu Gà là như thế nào sao?” “Nơi như thế có gì đáng xem? Tôi nói cho cậu biết, nhà chúng tôi ở gần núi Đẩu Gà nhất, lúc nào cũng cảm thấy xui xẻo! Hơn nữa lúc phát hiện ra ngôi mộ cổ đó còn xảy ra rất nhiều chuyện kỳ quái, người dân địa phương ở đây đều sợ hãi tránh không được, ai rảnh rỗi đi1đến đó chơi!” Ông chủ nói với vẻ nghiêm nghị Sau đó mấy người chúng tôi gọi một bàn đặc sản miền núi địa phương ở homestay, vì muốn mọi thêm nhiều thông tin liên quan đến núi Đẩu Gà, nên chúng tôi đã mời cả ông chủ homestay cùng uống rượu. Lúc đó cả homestay chỉ có chúng tôi là khách, cho nên ông chủ cũng không khách sáo, ngồi xuống cùng tám chuyện linh tinh với chúng tôi.. Theo như ông ta nói, khi tiến hành dự án khai thác du lịch kia, việc đầu tiên được triển khai là sửa đường, vì chỉ khi có đường thì mới có thể đưa vật liệu xây dựng lên núi Homestay của bọn họ ở gần núi Đầu Gà nhất, cho nên trong thời gian sửa đường, công nhân làm việc ở đây đều thích đến nhà ông ta ăn cơm Dần dần.. nhà bọn họ9trở thành quán cơm cho những người công nhân làm đường Những chuyện kỳ quái liên quan đến núi Đầu Gà, ông ta cũng nghe được từ những người công nhân dó.. Trong đó có một chuyện mà ông ta còn tự mình trải qua rồi, đó là chuyện âm binh mượn đường Nghe nói, lúc đó vì trời mưa to mấy ngày liên tiếp, cho nên công trình sửa đường phải tạm thời dừng lại Bởi vì cân nhắc đến vấn đề an toàn cho công nhân, quản lý dự án khi đó đã cho công nhân nghỉ ba ngày Nhưng những vật liệu đất đá trên công trường không thể không có người trông coi, cho nên họ đã để ba người công nhân ở lại trực ban Dù sao cũng chỉ có ba người nên bọn họ không thể thay ca đi ra ngoài ăn cơm được, thế là quản lý dự án3đã nhờ ông chủ homestay nấu cơm trong ba ngày đó cho ba người kia, cứ đến giờ cơm ông ấy sẽ mang đồ ăn vào công trường cho bọn họ. Bởi vì khoảng cách cũng không xa, hơn nữa quản lý dự án còn cho thêm tiền, cho nên dù bên ngoài mưa gió, ông ta vẫn đồng ý mang cơm đến cho ba người kia Ngày đầu tiên và ngày thứ hai mọi chuyện vẫn bình thường, khi ông ta đem cơm cho ba người công nhân kia cũng không gặp chuyện quái lạ gì... Nhưng đến buổi sáng ngày thứ ba, ông ta như bình thường mang bữa sáng đến cho bọn họ, nhưng ông ta gọi mãi cũng không có aira mở cửa! Lúc đầu ông ta còn tưởng ba người đó hôm qua đánh bài uống rượu ngủ muộn nên giờ còn chưa dậy Thế là ông ta đi quanh3khu nhà ở cho công nhận định đập cửa sổ phòng bọn họ gọi họ dậy. Không ngờ khi nhìn qua cửa sổ phòng ngủ, ông ta giật cả mình vì thấy cả ba người công nhân kia đều nằm trên đất, bất tỉnh nhân sự Nhìn qua cửa sổ không nhìn rõ được ba người kia còn sống hay đã chết, thế là ông ta vội vàng gọi điện cho quản lý dự án, đối phương nghe điện thoại cũng hốt hoảng, lập tức gọi điện báo cảnh sát Kết quả, khi cảnh sát phá được cửa ra thì cả ba người đó lại đồng loạt tỉnh dậy, tất cả đều mơ hồ nhìn mọi người ở đó Sau khi đưa ba người họ đến bệnh viện kiểm tra thì không phát triển cơ thể họ có điều gì bất thường Quản lý dự án hỏi họ đêm hôm qua uống rượu say phải không? Nhưng ba người đó ấp úng mãi cũng không nói rõ ra được. Chờ sau khi cảnh sát đi về, ba người này mới dám nói với quản lý dự án, đêm hôm qua, ba người họ gặp chuyện hoàn toàn không phải do uống rượu mà ra, mà thực sự đã gặp ma! Hóa ra, đêm hôm qua ba người họ thực sự có uống chút rượu.. Bởi vì trên công trường hai ngày liền mưa to liên tục, nhiệt độ không khí hạ thấp, trong phòng ngủ cũng không có thiết bị sưởi ấm nào cho nên bọn họ uống chút rượu cho ấm người Qua ba tuần rượu, bọn họ thấy bên ngoài trời đã ngừng mưa, cho nên định ra ngoài đi vệ sinh, cũng xem thử luôn đồng đất đá trên công trường có bị ướt nhiều không Không ngờ bọn họ vừa đi vệ sinh xong chuẩn bị quay về phòng ngủ thì đột nhiên nghe thấy tiếng ngựa hí sau lưng.. Ba người bọn họ vội vàng quay đầu lại, dù sao ở cái nơi núi cao rừng sâu này ở đâu ra tiếng ngựa chứ? Nhưng khi nhìn thấy, cả ba người đều sợ hãi đến đứng vững tại chỗ.
NGƯỜI TÌM XÁCBạn có tin trên đời thật sự có ma quỷ? Bạn có nghĩ rằng sau khi con người ta chết đi, thì linh hồn sẽ thoát ra khỏi xác? Những vấn đề trên hiện nay vẫn là một bí ẩn. Đã có rất nhiều bộ truyện kinh dị ra đời như Tấm vải đỏ, Kỳ án ánh trăng, Nghiệt oán tóc xanh,…Những bộ truyện trên tuy không giải đáp được những thắc mắc này, nhưng nó thể hiện một phần cách nhìn nhận của tác giả về những điều bí ẩn truyện “Người Tìm Xác” cũng thuộc thể loại trinh thám, kinh dị. Truyện sẽ một lần nữa gợi lên sự sợ hãi và ám ảnh cho bạn, là một món ăn tinh thần tuyệt vời cho các tín đồ kinh giả Lạc Lâm LangThể loại Tiểu thuyết, kinh dị, trinh thám, dị năngĐọc truyện tại đây Dung Truyện “Người tìm xác” hiện nay đang nằm trong top những bộ truyện trinh thám kinh dị hot nhất. Truyện thuộc thể loại kinh dị, trinh thám. Truyện được ra mắt độc giả trong thời gian gần đây, Lạc Lâm Lang đã góp tên mình vào danh sách những tác giả kinh dị xuất sắc nhất Trung Quốc. “Người Tìm Xác” kể về anh chàng Trương Tiến Bảo – là người có khả năng cảm nhận tàn hồn của xác chết. Mọi chuyện bắt đầu từ khi Tiến Bảo học 11, hôm ấy cậu cùng các bạn dọn vệ sinh, dọn được một lúc thì cậu cùng anh bạn thân trốn ra sau hòn non bộ chơi và cậu cảm nhận được xác của một người ông nằm dưới hòn non sát theo sự chỉ dẫn của Tiểu Bảo thực sự đã tìm được xác chết khi ấy cậu nhận ra mình không giống với mọi người, cậu có được năng lực đặc biệt có thể cảm nhận xác chết và kí ức trước khi chết của đó vì sợ hãi cảm giác đó sẽ lại xuất hiện lần nữa, đã nghỉ học và không dám bước chân ra khỏi nhà. May thay, cậu còn có một người chú họ ở Đông Bắc, cậu đã về quê ở với người chú đó 1 thời gian, trải qua khoảng thời gian ở Đông Bắc cậu đã một thích nghi với khả năng kì dị của mình và trở lại thành phố tiếp tục học tập. Tiến Bảo tốt nghiệp khoa địa lý của trường Đại học sư phạm Hoa Bắc, đây là ngành học phù cho công việc mà Tiến Bảo muốn làm sau này. Phải, chính là công việc tìm xác, giúp mọi người tìm ra những cái xác không rõ tung năm 1907 đã có một nhà khoa học phương Tây từng làm một thí nghiệm, kết quả, ông phát hiện trọng lượng của con người sau khi chết sẽ nhẹ đi 21 gram, đây chính là cái được gọi là “trọng lượng của linh hồn“.Nhưng còn về phương diện tâm linh thì người chú họ là thầy pháp của tôi đã từng nói rằng, sau khi chết, hồn phách sẽ rời khỏi thân thể, mà phần hồn phách này chỉ nặng có 4 chỉ. Theo quy đổi thông thường thì 1 chỉ tương đương với 5 gram. Vậy vấn đề chính là Vì sao “trọng lượng linh hồn” của phương Đông lại kém phương Tây 1 gram? Phải mất nhiều năm sau tôi mới hiểu được lý do…Thực ra, 1 gram trọng lượng kia sẽ bám vào người hoặc vật mà hồn phách ấy quan tâm nhất khi còn sống. Và 1 gram tàn hồn này là nơi lưu trữ những ký ức quan trọng nhất của người đó, ví dụ như khoảnh khắc trước khi chết!Đây cũng chính là lý do giải thích cho việc, vì sao có rất nhiều quỷ hồn lang thang nơi dương thế đã nhiều năm, nhưng vẫn không biết mình đã chết như thế nào. Thậm chí, còn quên đi người mình yêu và hận nhất khi còn sống…Tôi tên là Trương Tiến Bảo, hiện đang là một “Người tìm xác“…Ban đầu, Tiểu Bảo chỉ nhận nhiệm vụ tìm xác thú nuôi do chưa có kinh nghiệm và không được tin tưởng. Sau đó, trong một lần đi tìm xác, Tiểu Bảo tình cờ gặp một nhà giàu đang tìm con trai chết đuối. Cậu đã chỉ dẫn đúng vị trí mà cậu bé đó chết đuối. Khả năng của cậu thu hút sự chú ý của chú Lê – một thầy phong thuỷ có tiếng trong nghề tâm linh. Bên cạnh chú Lê còn có một trợ thủ là Đinh Nhất. Anh chàng này là đồ đệ của chú Lê, có sức mạnh rất vượt trội nhưng lại lầm lì, ít nói. Tiểu Bảo gia nhập nhóm của chú Lê và Đinh Nhất để cùng nhau đi tìm xác, giải oan cho người trùm truyện là bầu không khí u ám, chết chóc. Những vụ án cứ thay nhau kéo đến liên tiếp xen lẫn những hiện tượng tâm linh rùng rợn mà con người không lí giải được. Đem lại cho người đọc sự tò mò, thích thú, vô tình bị kéo hòa mình vào câu chuyện mà không muốn thoát ra. Ngoài những yếu tố kinh dị, truyện còn pha lẫn yếu tố hài Đinh Nhất là một chàng trai cao lớn, mạnh khỏe, cậu giỏi võ, giỏi bơi lội, dường như là chưa bao giờ sợ thứ gì thì Tiến Bảo lại trái ngược hoàn toàn. Công việc của cậu tuy là tìm xác nhưng Tiến Bảo lại khá nhát gan, sức khỏe yếu, tửu lượng kém, hầu như trong các cuộc hành trình cậu là người hay bị thương nhất và cũng dễ bị những linh hồn không tốt đeo bám. Khi đọc truyện này, chúng ta có thể dễ nhầm lẫn hay vô tình cảm thấy Tiến Bảo và Đinh Nhất giống một đôi. Tuy nhiên, trong truyện không hề có yếu tố tình cảm, hoặc cũng có thể là tác giả muốn đọc giả mặc sức tưởng tượng chăng? ” cười “Diễn biến Người tìm xác nhịp nhàng, ít sự giật gân, hù doạ. Tác giả viết tự nhiên, không lên gân lên cốt, không cố ý phủ lên bộ truyện sự rùng rợn lạnh gáy. Nhưng độc giả vẫn cảm nhận được sự âm u len lỏi qua từng câu chữ, từng lời nói, từng hành động của nhân vật. Điều đặc biệt tác giả gài gắm không chỉ nỗi sợ hãi mà là niềm thương cảm. Mỗi cái chết oan đều theo sau là những câu chuyện ghê tởm của lũ người vô nhân tính, sẵn sàng giết người vô tội để thoả mãn dục vọng cá nhân của mình. Có tên giết người vì tiền, có tên giết người vì lòng thù hận hoặc đơn giản có tên giết người vì kể của Lạc Lâm Lang trong Người tìm xác nhịp nhàng, chậm rãi, không cố lên gân lên cốt để hù doạ mà câu từ rất nhẹ nhàng, tạo độ ám ảnh sâu trong lòng người đọc. Tình tiết truyện diễn biến không ngừng, cho thấy sức sáng tạo phong phú của tác là một truyện vô cùng phù hợp với những bạn yêu kinh dị, đối với những bạn thích đọc kinh dị nhưng nhát gan thì mình khuyến cáo các bạn không nên đọc vào ban đêm, truyện có độ ám ảnh cao, sẽ gây mất ngủ đó.^_^Một vài vụ án đặc sắcVụ án đầu tiênSau hôm đầu tiên gặp chú Lê, vài hôm sau Tiến Bảo nhận được điện thoai của một người đàn ông. Ông ta bảo mình tên Tôn Hưng Nghiệp được chú Lê giới thiệu đến, muốn nhờ cậu tìm giùm đứa em gái tên Tôn Hưng Mai đã bị mất cô ấy phải về nghỉ hè từ một tháng trước, nhưng khi nhận được cuộc gọi cuối cùng thông báo mình sắp về đến nhà, thì cô ấy mất tích, đến nay không biết sống chết thế phía cảnh sát cũng đã tìm hơn một tháng nay nhưng không có kết quả gì, cho nên bọn họ mới nhờ người tìm được thầy Lê. Và được thầy Lê cho biết cô ấy đã lành ít dữ cùng họ được thầy Lê cho số của Tiến Bảo. Cậu đồng ý tìm em gái cho họ và rồi cậu cùng Tôn Hưng Nghiệp đi đến nhà anh ta ở Nhã An, Tứ Xuyên. Tối hôm đầu tiên đến Tứ Xuyên, vì không ngủ được cậu đã đi dạo chợ đêm và vô tình phát hiện có người theo dõi mình. Sáng sớm hôm sau cậu đến nhà Tôn Hưng Nghiệp. Cậu vào phòng Tôn Hưng Mai và tìm thấy quyển sổ nhật ký của cô, thứ yêu thích của cô khi còn rồi cậu biết cô bị người đàn ông hãm hiếp rồi giết chết tại một trúc có khắc chữ Hạ. Tiến Bảo và Tôn Hưng Nghiệp ra sức tìm kiếm và đã tìm ra. Họ phát hiện ra xác của Tôn Hưng Mai. Tuy nhiên hai người bất ngờ bị hung thủ tập kích, trong lúc nguy hiểm Tiến Bảo may mắn được một người đàn ông bí ẩn cứu mạng. Người đó chính là Đinh Nhất, đây là lần đầu tiên hai người họ gặp nhau, là nơi bắt đầu cho hành trình sát cánh bên nhau vượt qua sinh hoảng sợ quay lại nhìn, phát hiện ở cách đó không xa, có một người mặc đồ đen đang đứng sau mấy cây trúc. Anh ta quay lưng lại với mặt trăng, dưới ánh trăng, anh ta lạnh lẽo như sứ giả của địa ngục, khiến chúng tôi không thể phân biệt được anh ta là người hay nhưng ánh mắt của anh ta lại sáng một cách lạ thường, như hai viên trân châu trong bóng tối. Đôi mắt sáng rực ấy tựa như có thể nhìn thấu nhiên nhớ tới đêm qua, thì ra người này vẫn luôn theo dõi tôi! Tạm thời tôi chưa thể biết rõ đối phương là địch hay ta, nhưng tôi biết cái gã ở trước mặt tôi đây mới là kẻ muốn lấy mạng mình!“Anh là Đinh Nhất?”“Cậu là Trương Tiến Bảo.”Tôi bất đắc dĩ lắc đầu, xem ra cái tên này luôn không thích trả lời trực tiếp câu hỏi của người khác. Sau này muốn nói chuyện với anh ta, chắc phải mất sức lắm đây!Vụ án tiếp theoBạch Kiện là cảnh sát hình sự vừa được điều đến tổ chuyên án Trương Tiến Bảo lúc trước có giúp vị cảnh sát Bạch phá 1 vụ án nghiêm trọng, vì vậy lần này anh ta tới muốn nhờ họ tìm giúp một cái xác không đầu 7 năm thánh địa du lịch ở tỉnh Tân Giang có tên là “Vọng Nhi Sơn” 1 du khách khi đi dạo đã phát hiện ra xác một người đàn ông không xác chết không có bất cứ giấy tờ tùy thân nào, vân tay cũng bị cố tình xóa miệng vết thương ở phần cổ xác chết, có thể thấy vết cắt rất gọn gàng, hoàn hảo tránh được phần xương cổ, dựa trên thủ pháp dùng dao, hẳn thủ phạm có chút kiến thức về y đã rất cố gắng nhưng cho dù lúc đó cảnh sát mở rộng điều tra cũng vẫn không thu được manh mối nào có ích, đến đường cùng vụ án này đành phải gác cái đã qua bảy năm, thi thể người đàn ông không đầu kia vẫn còn được lưu giữ trong ngăn lạnh ở phòng chứa vậy lần này Bạch Kiện mới đến tìm nhóm Tiến Bảo mong họ có thể giúp 1 tay trong việc tìm ra Bảo đồng ý, Bạch Kiện, cậu và Đinh Nhất lái xe đến thành phố Tân Giang. Sau khi xem xét cái xác không đầu Tiến Bảo và Đinh Nhất bắt tay vào điều đầu cậu cứ ngỡ người bị giết là Cổ Diệp sinh viên khoa y Đại học Đông Giang. Cậu ta có một người bạn thân tên Sở Thiên Nhất. Sở Thiên Nhất sau khi học hết kỳ một năm thứ nhất, thì có một người bạn của cha mẹ đưa cậu ta sang Mỹ, không ngờ đến đầu học kỳ hai cũng không thấy Cổ Diệp đi học lại. Trong khi tìm kiếm đầu của cái xác, họ vô tình được 1 bác kiểm lâm, đã làm được mấy chục năm, nhờ ông ấy cuối cùng họ đã tìm thấy đầu của cái xác. Đến khi cảm nhận kí ức của nạn nhân, Tiến Bảo mới biết thì ra người chết không phải Cổ Diệp mà là bạn thân của anh Sở Thiên Thiên Nhất là bạn tốt nhất của Cổ Diệp, họ quen nhau từ lúc học cấp ba trong một lần đi bộ ngoài trời, sau này lại học cùng trường đại học. Trong mắt Sở Thiên Nhất, Cổ Diệp là một người hướng nội, lại có lòng tự trọng rất cao, cho nên để có thể trở thành bạn tốt nhất của anh ta, Sở Thiên Nhất thường xuyên cùng anh ta đi làm Cổ Diệp kiếm ra đều dùng để trả học phí, tiền Sở Thiên Nhất kiếm được đều dùng để rủ Cổ Diệp đi khắp nơi. Lúc mới đầu Cổ Diệp không đồng ý dùng tiền của Sở Thiên Nhất, nhưng Sở Thiên Nhất lại nói, sở thích của mình là đi bộ, nhưng kinh nghiệm sinh tồn dã ngoại không đủ, còn kém xa Cổ Diệp! Nên họ đi cùng nhau, anh ta bỏ tiền, Cổ Diệp bỏ sức, chuyện này rất hợp lý!Sở Thiên Nhất gần như nói tất cả mọi chuyện của mình cho Cổ Diệp biết, anh ta chỉ muốn Cổ Diệp mở lòng với mình, không nên quá khép kín. Nhưng anh ta đến chết cũng không hiểu được, tại sao mình toàn tâm toàn ý đối tốt với Cổ Diệp, mà anh ta lại hận mình thấu xương, thậm chí cuối cùng còn giết chết mình như vậy…Sau khi giết Sở Thiên Nhất, Cổ Diệp đã thay thế nạn nhân xuất ngoại. Tiến Bảo đã gọi video cho Sở Thiên Nhất giả ở nước ngoài, họ đã nói chuyện riêng với nhau và Cổ Diệp đã kể lại sự việc năm mẹ chết sớm, tài sản nhà tôi bị họ hàng chiếm mất, sau đó họ thay phiên nhau nuôi tôi. Trong thời gian đó, tôi coi như có thể thấy hết lòng người ấm lạnh, thói đời thay đổi, biết rằng trên đời này ai cũng không đáng tin cậy!Khi học đến cấp hai, mấy người họ hàng cảm thấy học phí quá cao, không ai muốn trả, tôi phải nghỉ mất hai năm. Sau đó họ vứt cho tôi một bọc quần áo, ném vào viện mồ dù bị đưa vào viện mồ côi, nhưng tôi được đi học nên cũng coi như khá hơn. Lúc tôi học cấp hai thì đã 15 tuổi, những đứa cùng tuổi sắp tốt nghiệp rồi mà tôi chỉ mới học năm đầu. Nên sau đó tôi điên cuồng lao vào học, để bù đắp quãng thời gian bị bỏ lỡ đó vì thành tích học tập tốt, được nhảy cấp, khoảng cách với bạn cùng lứa cũng ngắn lại. Cùng lúc đó tôi cũng nhận ra, muốn thay đổi vận mệnh của mình thì phải cố gắng học tập, chỉ như vậy, thầy giáo và bạn học mới coi trọng mình biết cậu ta vào năm học lớp 12, khi ấy trường tổ chức leo núi ngoài trời cho học sinh, mấy người bạn học sức không tốt đều bị tôi bỏ lại đằng sau. Họ không biết, lúc ở nhà họ hàng, ở trong nhà một ngày cứ như một năm, nên tôi thường trốn ra ngoài giải dần, tôi biết mình là người thích vận động ngoài trời, nên khi lên cấp ba, tôi tham gia nhóm vận động ngoài trời, thường xuyên cùng các bạn học đi dã ngoại leo núi, cắm lần đó tôi phát hiện trừ tôi ra, vẫn còn một người ưu tú trên các phương diện hệt như tôi, đó là Sở Thiên Nhất. Lúc đó tôi hoàn toàn chưa biết gì về cậu ta, là cậu ta chủ động đến tìm tôi, trò chuyện với tôi về những chuyện sinh tồn dã ngoại, dần dần chúng tôi trở nên thân người tôi vì nguyên nhân gia đình nên nội tâm rất tự ti, khi đi học cũng không chơi thân với ai. Tôi biết đây là nguyên nhân do mình, không liên quan đến người khác, không ai có thể trở thành bạn bè của tôi, tôi cũng không muốn trở thành bạn của Thiên Nhất không giống những người đó, bạn học bình thường cho dù chủ động nói chuyện, không được mấy câu đã bị tôi lạnh lùng đẩy ra, biết khó mà lui. Nhưng cậu ta lại vẫn nhiệt tình như cũ, còn đặc biệt nói rất đó, tôi sợ người khác nói mình chơi với cậu ta vì nhà cậu ta có điều kiện, nên tôi luôn cố ý tránh xa cậu ấy tôi thật sự không hiểu tại sao cậu ta lại muốn tiếp cận mình? Tôi chỉ là một đứa mồ côi, ngoài việc học giỏi ra thì chẳng có gì cả, ngay cả nhà cũng không có… Tốt nghiệp phổ thông trung học xong, tôi cũng đã đủ 18 tuổi, đến lúc phải rời khỏi viện mồ đại học, tôi cảm thấy mình có thể bắt đầu lại từ đầu rồi, ở đây không có ai biết tôi, càng không có ai biết quá khứ của tôi. Nhưng buồn cười là, ấy vậy mà Sở Thiên Nhất cũng thi đậu vào cùng trường đại học với ta tựa như cái bóng, lúc nào cũng dính lấy tôi vậy. Dù biết cậu ta không có ác ý với mình, nhưng tôi thật sự không quen có một người như thế tiếp cận, người đó hiểu rõ tôi, thậm chí có thể nói là dần dần dung nhập vào cuộc sống của từ đầu, tôi đã cố gắng giữ khoảng khách với Thiên Nhất, cố gắng để người khác không nghĩ là chúng tôi quen thân. Nhưng tôi không ngờ hai chúng tôi lại được phân tới cùng phòng ký túc xá! Ban đầu tôi nghĩ chắc chỉ là sự trùng hợp, nhưng về sau tôi nghe một đàn anh khóa trên nói, là chính cậu ta đã yêu cầu được ở cùng đó tôi thật sự rất ghét Thiên Nhất, cậu ta y như một cái bóng bám theo mà tôi muốn bỏ cũng không được, ngày nào cũng phải ở trước mắt tôi kể hết những việc của ta nói cha mẹ khi còn sống có một người bạn thân, người đó muốn đưa cậu ta đi nước ngoài, vốn cậu ta có thể không cần tham gia thi đại học mà xuất ngoại luôn, nhưng cậu ta lại muốn thi đại học để thử xem mình có thể đậu hay ấy tôi nghe mà nổi giận! Rõ ràng cậu ta có thể ra nước ngoài luôn, thế mà nhất định phải tham gia thi đại học, chiếm một suất học cũng chỉ vì muốn thử xem sao à? Việc này khiến một người chỉ có con đường duy nhất là thi đại học như tôi sao chịu nổi?Cậu ta căn bản không thể hiểu được cuộc sống giãy giụa ở tầng thấp nhất của những người như tôi khổ sở đến mức nào?Tôi nhìn cậu ta mỗi ngày đi làm cùng mình mà như đi chơi, tôi thật sự… thật sự sắp phát điên rồi! Cuộc sống cứ như thế kéo dài được một thời gian, cho đến khi ông bác giàu có kia của Thiên Nhất gọi điện tới, thúc giục cậu ta mau chóng chuẩn bị, mọi thủ tục ở bên kia đều đã làm xong như tôi là cậu ta thì đã sớm đi luôn rồi, nhưng cậu ta lại bắt người khác chờ đợi, còn nói nhất định phải học xong học kỳ này mới đi được. Lúc ấy tôi cho rằng mình biết tất cả mọi chuyện của cậu ta, thậm chí là cả mật mã điện thoại, mật mã ngân hàng… Tôi đã từng tự cho là mình rất hiểu rõ cậu ta, thậm chí còn hiểu hơn cả chính tiếc là tôi sai rồi, sai mười phần, thì ra từ đầu đến cuối tôi đều không hiểu rõ Sở Thiên Nhất! Thì ra cậu ta tiếp cận tôi, làm bạn với tôi đều là bởi vì một nguyên nhân khiến người khác phải khinh thường, tại sao cậu ta lại có thể tự đắm mình trong chuyện vớ vẩn ấy được chứ? Tôi cảm thấy người như cậu ta vốn không xứng đáng có được tất cả những gì hiện tại!Cũng bắt đầu từ lúc đó, tôi dần hình thành một kế hoạch, tôi muốn để cái tên xấu xí Sở Thiên Nhất kia biến mất, muốn để cậu ta vĩnh viễn là một người ưu tú, sáng chói như ánh nắng ở trong lòng mọi người, không thể có một chút bẩn thỉu nào tồn tại cả…Sau khi giết Sở Thiên Nhất, Hôm sau tôi cầm hộ khẩu của cậu ta, đi làm thẻ căn cước như tôi dự đoán, nhân viên đăng kí hộ tịch không phát hiện ra tôi không phải là Sở Thiên Nhất, nên tôi rất thuận lợi làm được thẻ căn cước mới. Cũng bắt đầu từ đó, cho dù đi đến đâu, tôi cũng dùng thân phận của Sở Thiên tấm thẻ căn cước này, khi đi làm hộ chiếu cùng visa, không ai nghi ngờ tôi không phải là Sở Thiên Nhất cả. Mãi cho tới khi đặt chân đến Mỹ, tôi biết từ nay về sau mình chính là Sở Thiên Nhất rồi!Tôi nhìn gã ích kỷ, tư lợi, tự cho mình là đúng ở trước mắt, giọng nói cũng trầm hẳn đi “Anh có thể không chấp nhận tình yêu của Sở Thiên Nhất, thậm chí ném trái tim nóng rực của anh ta xuống đất, nhưng tại sao lại muốn giết anh ta hả?”Cảm nhận của tôi Tuy đã đọc rất nhiều vụ án trong Người Tìm Xác nhưng đây có lẽ là vụ án khiến tôi ấn tượng nhất. Một người vì tình yêu mà luôn che giấu tình cảm bản thân chỉ muốn đối phương hạnh phúc vì anh ta biết đoạn tình cảm của mình là sai trái. Một người không những vì tình yêu mà còn vì chấp niệm bản thân, vì muốn đối phương mãi hoàn mĩ mà đã tự tay giết đi người mình yêu thương. Đâu phải lúc nào giết người cũng vì hận thù đâu nhỉ? ^^Tuy mới chỉ đọc một tác phẩm duy nhất của Lạc Lâm Lang nhưng tôi rất thích lối hành văn của tác giả. Tuy chậm rãi nhưng ấn tượng khiến người đọc khắc sâu, đoạn cần hài hước thì hài hước, đoạn cần buồn thì rất buồn khiến người đọc như hòa chung cảm xúc với nhân vật. Đặc biệt, thêm 1 ưu điểm nữa là truyện có rất nhiều tình tiết bất ngờ khiến người đọc không thể đoán được trước. Một vụ án là 1 màu sắc, không hề có sự trùng lặp, kết thúc một vụ án luôn khiến ta không ngờ được, vừa sống động lại vừa chân thật. Đem lại cho chúng ta sự hồi hợp thích thú không muốn các độc giả Đọc xong bài review, các bạn cảm thấy thế nào về tác phẩm Người Tìm Xác. Hãy tìm kiếm tác phẩm và đón đọc nhé! Đảm bảo sẽ không làm bạn thất vọng, truyện hay cực kỳ luôn! Qua những vụ án trong Người Tìm Xác, các bạn sẽ học thêm được rất nhiều điều, rất nhiều kinh nghiệm cho cuộc sống của chúng ái! 1211 views
truyen nguoi tim xac