tiệm cơm nhỏ thành trường an

Dân Long Xuyên ăn cơm tấm kiểu ghiền, bất cứ khi nào thèm là ăn, không kể sáng trưa chiều tối. Trung tâm thành phố có rất nhiều quán cơm ngon, có quán phục vụ du khách đến 23h. Những quán cơm lâu đời, cơ ngơi nhiều thế hệ có thể kể tên như: Cây Điệp, Hướng Dương Bếp Người Hội An - Tiệm Mì Quảng & Cơm Gà - Quán ăn - Món Miền Trung tại 22 Trần Quốc Toản, P. 8, Quận 3, TP. HCM. Giá bình quân đầu người 35.000đ - 60.000đ Khám Phá Đặt Giao Hàng Đi chợ NowPOS Giảm Giá Hà Nội Anh Kiên và nhóm tình nguyện mở "Tiệm cơm 1k" để hỗ trợ gia đình các bệnh nhi ung thư nhưng sau đó quyết định miễn phí vì "dịch bệnh khiến ai cũng khó khăn". Gần trưa 4/11, chiếc xe bán tải chở hơn 100 suất cơm dừng ở cổng Bệnh viện Nhi Trung ương. Từ hàng TẢI EBOOK Tiệm Cơm Nhỏ Thành Trường An PRC/MOBI TẢI EBOOK Tiệm Cơm Nhỏ Thành Trường An EPUB TẢI EBOOK Tiệm Cơm Nhỏ Thành Trường An PDF Đăng nhập bằng. Đăng nhập {} [+] Tên bạn* Email* Vui lòng sử dụng Gmail để comment hoặc đăng nhập tài khoản. Một ngày nọ xuyên thành bé gái mồ côi ở thế kỷ 21. Không cha không mẹ, nhà chỉ có bốn bức tường, trong túi quần trống trơn, chỉ có một cái quán nhỏ như ruồi mà người nhà để lại. Đối mặt với tình cảnh túng quẫn, Bạch Nhất Nặc đành phải cầm nồi lên Trả lời: 55. Không phải một bữa cơm đầy đủ thịt cá, không phải hộp cơm đẹp đẽ được mẹ chuẩn bị cẩn thận mỗi buổi sớm trước khi đến lớp. Dưới đây là hình ảnh hộp cơm của một em học sinh vùng cao tại Nam Giang, Quảng Nam khiến nhiều người phải xót xa Siêu Thì Vay Tiền Online. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“A Phương –““A huynh –““A Lan –““A gia –“Ngoài cửa An Phúc liên tục vang lên tiếng nhận người thân và tiếng khóc cả mùa xuân, cả kinh thành và vùng lân cận đều chỉ lấm tấm mấy trận mưa dầm không đủ để ướt đất, thậm chí mấy tảng đá trong con kênh đào quanh thành cũng đã lộ ra một góc, có thể thấy tình trạng khô hạn đã đến mức sắp thành mối kim thiên tử nhân đức, đầu tiên là miễn thuế vụ xuân, sau thì cho quan lại xem xét xá tội cho tù binh, trong cung cũng cắt giảm suất ăn, cho một đám cung nữ lớn tuổi hơn được xuất lệnh thả cung nữ đã được dán sẵn từ trước, những người còn nhớ chút tình thân có ai mà không tới đón, biết đâu trong số cung nữ được thả ra lại có nữ nhi hay tỷ muội của mình thì sao?Trong lúc người khác còn đang bận rộn nhận người thân thì Thẩm Thiều Quang lại chỉ lo ngắm nghía cảnh sắc bên đường. Đây chính là thành Trường An đấy. Đường sá bằng phẳng thênh thang, bên đường cây cối rợp bóng, những người gánh hàng hay cưỡi lừa thì hoặc là vội vàng hoặc là nhàn nhã đi qua trước mắt, ngay cả tiếng hót của mấy con chim sẻ trên cây lọt vào tai cũng thanh bình yên ả, thật là tốt đẹp…Thẩm Thiều Quang xốc lại bọc quần áo trên vai, cất bước về phía trước.“Đường xa thì tới ngồi trong xe bên kia, lát nữa sẽ đưa các ngươi về.” Hai tên sai dịch ngăn nàng trang phục trên người bọn họ không giống cấm quân, đoán chừng là người của phủ Kinh Triệu phụ trách việc thả cung nữ ra khỏi Thiều Quang đi tới vái chào một cái, chuyển sang giọng Trường An, cười nói “Nhà ta không xa, ta tự đi về được.”Xung quanh vẫn là tiếng khóc lóc không ngớt, sai dịch bị nụ cười rực rỡ của nàng làm cho chói mắt, lại nghe được giọng Trường An quen thuộc thì chăm chú liếc nàng một cái rồi định cho nàng đi – Bên trên chỉ nói rằng ai có người thân tới đón thì để cho người thân dẫn đi, còn lại những người ở xa thì tạm thời đưa tới dịch quán, sau đó có thể đi theo những người vào cung nạp cống phẩm mà trở về quê quán, nhưng không hề nói là không cho phép người ta tự đi về nhà mình.“Xảy ra chuyện gì?” Một vị quan viên áo xanh lục cùng một vị quan lớn áo đỏ vừa lúc tuần tra tới chỗ này.* Thời Đường dùng màu sắc trang phục để phân biệt phẩm cấp của quan viên thông thường, màu tím là trang phục của quan viên tam phẩm trở lên, màu đỏ rực là trang phục của quan ngũ phẩm trở lên, màu xanh lục là trang phục của quan lục phẩm thất phẩm, còn bát phẩm, cửu phẩm là màu xanh lam. Sai dịch hành lễ rồi nói “Người này nhà ở gần, thấy không có gia quyến tới đón nên muốn tự về nhà.”Thẩm Thiều Quang cười nịnh nọt với hai vị quan lớn kia, trong đôi mắt cong cong lộ ra đôi phần khôn viên áo lục rất hiền lành, đưa mắt sang nhìn vị quan cấp trên trẻ tuổi đứng bên cạnh mình, cho người ta đi chứ?Có lẽ là vị quan lớn áo đỏ kia còn chưa đến độ tuổi hiền lành, trên khuôn mặt tuấn tú không lộ rõ biểu cảm “Mời lấy công nghiệm ra.”Thẩm Thiều Quang thấy bọn họ đi tới thì đã có cảm giác không hay ho, bây giờ thì lại càng than thầm là xui xẻo, chỉ đành móc công nghiệm ra đưa cho sai dịch bên cạnh, sai dịch lại chuyển cho vị quan lớn áo quan lớn áo đỏ kia ngước mắt nhìn Thẩm Thiều Quang, ánh mắt sắc bén, dòng đầu tiên trên công nghiệm viết rõ “Người Lạc Dương”.Thẩm Thiều Quang tỏ vẻ vô tội, dù sao ta cũng đâu có nói mình là người Trường An, còn chuyện gần xa thế nào thì chỉ là quan niệm chủ quan của mỗi người mà lớn áo đỏ khẽ mím môi, tiếp tục xem công sau của công nghiệm là tuổi tác và thân Thiều Quang tự biết lai lịch gốc gác của mình đã bị người ta biết sạch sành sanh, cho nên cũng không có gì phải sợ. Cùng lắm là bị đưa tới nhà thúc bá nào đó trong họ ở Lạc Dương, làm một tiểu thư ăn nhờ ở đậu mà thôi, chẳng lẽ bọn họ còn có thể nhét nàng lại vào trong cung sao?Vị thúc bá nào đó cũng thật là xui xẻo, tự dưng bị ép phải tiếp nhận một nữ nô, con gái của tội thần, quyền lợi thì chẳng có mà phiền phức thì lại có một đống!“Cô nương đang tuổi đào lý, cớ sao lại xuất cung sớm?” Quan lớn áo đỏ khép lại công nghiệm, chậm rãi hỏi.* Đào lý là cách gọi độ tuổi trẻ trung, xinh đẹp của người con gáiHắn hỏi như vậy cũng không có gì là lạ, các cung nữ khác đều lớn tuổi hơn Thẩm Thiều Quang, thậm chí còn có vài người tóc đã nhuốm hoa râm, Thẩm Thiều Quang đứng giữa bọn họ đúng là quá nổi Thiều Quang híp mắt cười lấy lòng “Bởi vì ốm yếu nên xuất cung.”Bây giờ đừng nói người khác, ngay cả hai tên sai dịch cũng thấy có vấn đề, cô nương này vóc dáng cân đối, da dẻ trắng nõn mặt mày hồng hào, ốm yếu… hừ… ốm yếu!Nhưng đúng như Thẩm Thiều Quang nghĩ, cho dù biết rõ có chuyện mờ ám thì chẳng lẽ lại có thể nhét nàng vào trong cung lần nữa? Lỡ đâu chuyện này lại dính líu tới bí mật nào đó của hoàng thất thì sao? Mà cho dù không phải bí mật hoàng thất gì, chỉ liên quan đến đám cung giám thôi cũng đã khó lòng xử lý lớn áo đỏ nhìn Thẩm Thiều Quang một lúc lâu, đưa công nghiệm cho sai dịch, phất tay áo bước đi. Quan viên áo lục cũng vội chạy tên sai dịch trố mắt, thế này là có ý gì?Thẩm Thiều Quang mỉm cười với hai tên sai dịch “Hai vị lang quân, xin cáo từ.”Hai tên sai dịch hoàn hồn lại, đưa mắt nhìn nhau, trả lại công nghiệm cho Thẩm Thiều Quang, sau đó thả nàng ra Thẩm Thiều Quang cũng hơi bất ngờ, nàng còn tưởng là phải tới Lạc Dương làm cải trắng nữa cơ đấy! Chẳng lẽ vị quan lớn áo đỏ kia cho rằng nàng được thả ra là có chuyện ẩn khuất gì đó, trong đầu đã vẽ ra 80 tập cung đấu? Mấy người giàu trí tưởng tượng thật là đáng yêu!Quan viên áo lục và Thẩm Thiều Quang đúng là anh hùng cùng chung chí lớn, cảm thấy vị Lâm thiếu doãn mới tới này mặc dù hơi lạnh nhạt, cũng quá trẻ tuổi nhưng lại rất hiểu thế sự, biết sâu biết kinh nghiệm từng phục vụ cho gần mười vị Kinh Triệu doãn và thiếu doãn của mình, hắn biết rõ làm quan ở phủ Kinh Triệu cần nhất chính là cẩn thận. Thành Trường An là chỗ nào? Ném một hòn gạch có thể trúng phải ba vị mặc áo tím. Kẻ bán bánh trên đường có khi lại là huynh đệ tỷ muội của một vị ái thiếp trong vương phủ. Như vậy, há có thể không làm việc cẩn thận sao?Thẩm Thiều Quang dọc theo con đường lớn đi về phía nam, giá phòng ở thành nam rẻ hơn, tìm một chỗ ở tạm trước vấn đề mưu sinh sau này, Thẩm Thiều Quang đã có tính toán từ trước – bán đồ trước là biên tập viên cho tạp chí mỹ thực, chuyên viết mấy thứ ăn ăn uống uống, kiếp này từng phục vụ trong ngự thiện phòng một thời gian, về chuyện làm đồ ăn, mặc dù đúng là năng lực có hạn nhưng kiến thức lý thuyết thì có thừa, Thẩm Thiều Quang nghĩ, chắc hẳn dùng cái này để nuôi sống bản thân cũng không thành vấn đến nuôi sống lại nghĩ tới tiền bạc, nghĩ tới tiền bạc lại không khỏi đau lòng một phen, để có thể có tên trong danh sách được thả ra khỏi cung lần này, tiền bạc tích cóp bao nhiêu năm nay được mười phần thì đã phải chi ra tới tám phần, tên thái giám phụ trách đổi bỏ cung nữ kia đúng là quá tàn nhẫn!Đi một đoạn đường không quá xa thì ngang qua phường Sùng Hiền, Thẩm Thiều Quang dừng chân lại, trước kia trong nhà nguyên thân có một căn nhà ở chỗ này, trước sân còn trồng một rừng trúc – sở dĩ ký ức sâu sắc như vậy là vì trong rừng trúc từng có một con rắn màu xanh biếc chui ra dọa cho nguyên thân sợ tới bật khóc. Trong đầu Thẩm Thiều Quang lại hiện lên cảnh cha của nguyên thân ngồi dưới ánh trăng uống rượu làm thơ trước rừng Thiều Quang hơi xúc động, không biết người ngồi ngâm thơ trước rừng trúc bây giờ là vực quanh phường Sùng Hiền rất được, nằm ở phía nam thành, qua một đoạn nữa là tới phường Quang Đức – chỗ đặt phủ Kinh Triệu, mà bên cạnh phường Quang Đức chính là Tây Thị nổi danh khắp Trường An, theo cách nói ở kiếp trước thì phường Sùng Hiền này có thể coi là nằm trong khu vực vành đai dựa theo ký ức tìm tới chỗ ở cũ của Thẩm gia. Tường cao sân rộng, cửa lớn sơn đen, bậc thang rất sạch sẽ, có nô bộc đi ra đi vào qua cửa hông, từ bên ngoài nhìn vào có thể nhìn thấy mái hiên cùng với rừng trúc bên trong, không biết trúc này có phải là trúc năm đó?Ban đầu nàng chỉ định tiện đường thì nhìn qua một cái rồi lại đi tiếp về phía nam, nhưng trong lúc đi khảo sát tình hình buôn bán các loại đồ ăn trong phường rồi nhìn thấy am Quang Minh thì Thẩm Thiều Quang lại thay đổi chủ này ở chếch đối diện với cửa sau căn nhà cũ của Thẩm gia, trong trí nhớ của nàng, chỗ này vốn không phải là một cái am, có lẽ là ai đó đã quyên chỗ ở cũ này làm am cho các ni cô – trong thành Trường An đầy quý nhân thì đây chỉ là chuyện thường cô phụ trách tiếp đãi khách khứa mày chữ bát mắt tam giác môi mỏng, nhìn tướng mặt có vẻ không dễ chung Thiều Quang lại yên lòng hơn một chút, nếu người tiếp khách là một tiểu cô nương xinh đẹp trẻ tuổi thì nàng thật sự không dám mở miệng nhắc tới chuyện ở nhờ. Dù sao nàng cũng đâu biết cái am này là thờ thần thờ Phật hay là buôn bán da thịt, thử nghĩ tới Ngư Huyền Cơ, nghĩ tới am Màn Thầu trong “Hồng lâu mộng” mà xem…* Ngư Huyền Cơ, tự Ấu Vi, lại có tự Huệ Lan, là một tài nữ trứ danh và là một kỹ nữ tuyệt sắc vào thời kỳ Vãn Đường trong lịch sử Trung Quốc. Về sau, bà xuất gia làm đạo sĩ.** Am Màn Thầu vốn gọi là am Thủy Nguyệt ý chỉ trăng trong nước, bởi vì bánh màn thầu trong am rất ngon nên được mọi người gọi là am Màn Thầu, là nơi các ni cô tình tứ với Giả Cần, là nơi Trí Năng hẹn hò cùng Tần mắt của ni cô tiếp khách lướt qua bộ váy hơi cũ của Thẩm Thiều Quang, nhìn lên búi tóc chỉ cắm hai cây trâm bạc của nàng, sau đó đánh giá bọc đồ của nàng, khiến Thẩm Thiều Quang chợt nhớ tới chuyện đi dạo cửa hàng xa xỉ phẩm ở kiếp trước. Tiệm Cơm Nhỏ Thành Trường An – Bánh Anh Đào là truyện ngôn tình xuyên không mỹ thực về cung nữ xuất cung Thẩm Thiều Quang mở quán rượu nhỏ nơi kinh thành. Tình cờ ngày xuất cung có gặp qua Kinh triệu doãn tuấn tú tài cao Lâm Yến. Từ đó dây dưa triền miên, mưa phùn gió nhẹ, quán nhỏ cờ xanh, hồ cơ như hoa. Rượu ngon Tân Phong, măng non giòn tươi, kim tê ngọc quái. Thiếu doãn Lâm Yến đưa mắt nhìn lão bản nương da trắng mắt hạnh kia. Một cung nữ vốn xuất thân dòng dõi lại lưu lạc tới cảnh bán rượu kiếm tiền, thật là đáng thương đáng tiếc… Thẩm Thiều Quang Có mỹ thực mỹ tửu làm bạn, lại còn có thể ngắm nghía các tiểu lang quân anh tuấn qua đường, cuộc sống đúng là tuyệt vời ^ Lâm Yến trầm mặt, đám thiếu niên loai choai kia cả ngày ăn mặc sặc sỡ, cưỡi ngựa rêu rao, chơi bời lêu lổng, đúng là phải chỉnh đốn cho đàng hoàng! ****** Thẩm Thiều Quang xuyên không vào cơ thể nữ nhi nhà quan, nhưng do cha nàng là Thẩm công chịu oan, khiến phụ huynh mất mạng, mẫu thân và nàng bị đưa tới Dịch đình, mẫu thân bệnh nặng qua đời. Nàng mang theo một chút ký ức của nguyên thân cùng ký ức kiếp trước, nhờ lanh lẹ mua chuộc đút lót mà được thả ra ngoài cung sớm. Vốn dĩ Thẩm Thiều Quang thuộc dòng tộc họ Thẩm ở Lạc Hà, nhưng nàng không muốn về quê cũ vì cũng chẳng còn người thân quen, chỉ định ở lại kinh thành bươn chải. Nàng bắt đầu từ việc kéo sạp bán bánh trứng nướng rong, sau khi bán được công thức làm nước ô mai cho cấm quân thì có tiền vốn, bắt đầu thuê tiệm mở cửa hàng, từ việc mua một người ở lên đến hai rồi ba, tiệm bán đồ ăn sáng nho nhỏ biến thành quán rượu Thẩm Ký, rồi sau đấy thì thành chuỗi quán rượu ở Trường An. Vì thân phận con gái tội thần nên nàng từ chối thẳng thừng người đến đề thân. Lâm Yến còn trẻ đã là Kinh triệu doãn, trọng tình trọng nghĩa. Từ khi tình cờ gặp Thẩm Thiều Quang thì đã thích rồi âm thầm quan tâm nàng. Giúp nàng nhận tổ quy tông ở Thẩm gia Lạc Hà, sau đó nghĩ cách lật lại án oan cho cha nàng. Là người trầm ổn ít nói không thú vị nhưng chàng đến Thẩm Ký, ăn xong cũng sẽ biết bình luận, thấy nàng thích mèo nên vờ như nhà có mèo không nuôi được rồi mang đến tặng. Những hành động quan tâm ngốc nghếch của chàng dần làm ấm trái tim của nàng. Tiệm Cơm Nhỏ Thành Trường An – Bánh Anh Đào với bối cảnh mùa đông lạnh giá tuyết nhưng lại ấm áp nhờ câu chuyện ngọt ngào bên bàn ăn mỹ vị của Thẩm Thiều Quang và Lâm Yến. Chú thích – Hồ cơ chỉ các cô gái bán rượu trẻ tuổi xinh đẹp trong các quán rượu thời nhà Đường – Rượu Tân Phong là một trong những danh tửu nổi tiếng nhất thời cổ đại ở Trung Quốc – Kim tê ngọc quái là một món ăn từ cá sống rất nổi tiếng vào thời nhà Đường Mưa phùn gió nhẹ, quán nhỏ cờ xanh, hồ cơ như hoaRượu ngon Tân Phong, măng non giòn tươi, kim tê ngọc quáiThiếu doãn Lâm Yến đưa mắt nhìn lão bản nương da trắng mắt hạnh kiaMột cung nữ vốn xuất thân dòng dõi lại lưu lạc tới cảnh bán rượu kiếm tiền, thật là đáng thương đáng tiếc...Thẩm Thiều Quang Có mỹ thực mỹ tửu làm bạn, lại còn có thể ngắm nghía các tiểu lang quân anh tuấn qua đường, cuộc sống đúng là tuyệt vời ^Lâm Yến trầm mặt, đám thiếu niên loai choai kia cả ngày ăn mặc sặc sỡ, cưỡi ngựa rêu rao, chơi bời lêu lổng, đúng là phải chỉnh đốn cho đàng hoàng!Chú thíchHồ cơ chỉ các cô gái bán rượu trẻ tuổi xinh đẹp trong các quán rượuthời nhà ĐườngRượu Tân Phong là một trong những danh tửu nổi tiếng nhất thời cổ đại ở Trung QuốcKim tê ngọc quái là một món ăn từ cá sống rất nổi tiếng vào thời nhà Đường Đọc Truyện Xuyên Không Nguồn 247,880 Hoàn Thành 143532 05/08/2020 Đánh giá từ 41 lượt Bánh Anh Đào vừa cho ra một tác phẩm xuyên không rất đẹp, một thiên cổ đại mỹ thực làm ruộng làm giàu văn, tác giả hành văn thực hảo, cổ kính lại khảo cứu, mỹ thực viết đặc biệt mê người, nữ chủ sự nghiệp tuyến cũng tương đối thuận lợi, từ bày quán, đến tiểu điếm lại đến mở tiệm cơm toàn bộ tiết tấu nắm chắc thực hảo, cốt truyện không kéo dài, không pha nước. Tất cả sẽ có trong Tiệm Cơm Nhỏ Thành Trường An. Mời bạn đón đọc. Giới thiệu nội dung Mưa phùn gió nhẹ, quán nhỏ cờ xanh, hồ cơ như hoa Rượu ngon Tân Phong, măng non giòn tươi, kim tê ngọc quái Thiếu doãn Lâm Yến đưa mắt nhìn lão bản nương da trắng mắt hạnh kia Một cung nữ vốn xuất thân dòng dõi lại lưu lạc tới cảnh bán rượu kiếm tiền, thật là đáng thương đáng tiếc... Thẩm Thiều Quang Có mỹ thực mỹ tửu làm bạn, lại còn có thể ngắm nghía các tiểu lang quân anh tuấn qua đường, cuộc sống đúng là tuyệt vời ^ Lâm Yến trầm mặt, đám thiếu niên loai choai kia cả ngày ăn mặc sặc sỡ, cưỡi ngựa rêu rao, chơi bời lêu lổng, đúng là phải chỉnh đốn cho đàng hoàng! Chú thích cơ chỉ các cô gái bán rượu trẻ tuổi xinh đẹp trong các quán rượu thời nhà Đường Tân Phong là một trong những danh tửu nổi tiếng nhất thời cổ đại ở Trung Quốc tê ngọc quái là một món ăn từ cá sống rất nổi tiếng vào thời nhà Đường TIỆM CƠM NHỎ THÀNH TRƯỜNG AN Tác giả Bánh Anh Đào Thể loại Cổ đại, xuyên không bối cảnh nhà Đường, mỹ thực, nam trọng thần, trước lạnh lùng sau thê nô – con gái tội thần tính cách phóng khoáng đa mưu túc trí, tay nghề nấu ăn tốt, SẠCH_SỦNG_NGỌT, điền văn, HE Độ dài 107 chương + 2 NT Tình trạng Hoàn edit. Văn án của tác giả Mưa phùn gió nhẹ, quán nhỏ cờ xanh, hồ cơ như hoa Rượu ngon Tân Phong, măng non giòn tươi, kim tê ngọc quái Thiếu doãn Lâm Yến đưa mắt nhìn lão bản nương da trắng mắt hạnh kia Một cung nữ vốn xuất thân dòng dõi lại lưu lạc tới cảnh bán rượu kiếm tiền, thật là đáng thương đáng tiếc… Thẩm Thiều Quang Có mỹ thực mỹ tửu làm bạn, lại còn có thể ngắm nghía các tiểu lang quân anh tuấn qua đường, cuộc sống đúng là tuyệt vời! Lâm Yến trầm mặt, đám thiếu niên loai choai kia cả ngày ăn mặc sặc sỡ, cưỡi ngựa rêu rao, chơi bời lêu lổng, đúng là phải chỉnh đốn cho đàng hoàng! Chú thích Hồ cơ chỉ các cô gái bán rượu trẻ tuổi xinh đẹp trong các quán rượu thời nhà Đường *** Thẩm Thiều Quang là biên tập viên tạp chí mỹ thực, tình cờ xuyên đến triều Đường, nhưng số nhọ nồi lại xuyên đúng vào thân phận cung nữ con gái tội thần. Không thể cứ mãi dành cả đời ngây ngốc trong cung, Thẩm Thiều Quang tìm mọi cách thoát khỏi nơi này. Sau khi được thả ra ngoài, nàng bắt đầu lên kế hoạch cuộc đời, nhất định phải kiếm tiền xây dựng tửu quán lớn nhất, mua một ngôi nhà hoành tráng để hưởng thụ cuộc sống!!! Thế nhưng, nàng nhìn lại túi tiền xẹp lép của mình, con đường này còn phải đi một đoạn rất dài nữa nha T-T Lúc đó ai có thể ngờ, cô nương đến chốn dung thân còn không có, phải ở nhờ am chùa tương lai sẽ thành lão bản nương cửa tiệm lớn nhất thành Trường An, thuận tiện cưới về một thiếu doãn vừa có nhan sắc vừa có tài, nhân sinh trọn vẹn. *** Lâm Yến là thiếu doãn trẻ tuổi nhất trong triều, nhan sắc không phải bậc thường, tính cách lạnh nhạt, được gọi tắt là bông hoa cao quý lãnh diễm. Người như vậy, lại bị Thẩm Thiều Quang vô tình dùng mỹ thực bắt vào tay, từ đó muốn thoát ra cũng không được. Đầu tiên, Lâm Yến bị tính cách của Thẩm Thiều Quang thu hút. Cô nương này mồm miệng dẻo quẹo, vừa vặn trái ngược với tính cách thiếu doãn nhà chúng ta. Càng tiếp xúc, Lâm Yến càng có hảo cảm với nàng, luôn cảm thấy nàng là “quân tử”. Cứ đi đường thẳng, không vì vật mà vòng, không vì tình mà buộc, chỉ đi đường nên đi, chỉ làm việc nên làm. Từ ấy, Lâm Yến bỏ cơm nhà, chuyên đi ăn hàng để có cơ hội tiếp xúc với Thẩm Thiều Quang, làm cho mấy người phụ trách nấu ăn trong phủ sợ hãi, cả ngày lo thất nghiệp = Tính cách ngoài lạnh trong nóng của Lâm Thiếu doãn nhiều lúc tạo thành tình huống dở khóc dở cười. Lâm Yến tinh ranh vẽ một bức bình phong giống hệt ở phòng mình, lấy danh nghĩa của nãi nãi đem đi tặng Thẩm Thiều Quang. Thấy Thẩm Thiều Quang trời nóng mà không có chiếu trúc khó ngủ, chàng ngại không dám tặng trực tiếp, liền tìm người giả danh đi đến trước cửa tiệm nàng bán với giá rẻ bất ngờ. Nhưng mà nữ chính tính cách khôn ngoan liền sinh nghi, suy nghĩ đủ mọi thể loại bị hãm hại các kiểu rồi không mua chiếu. Nhọ = Và còn vô vàn màn ăn dấm ngốc xít nữa. Lâm Yến thi thoảng giúp đỡ cho Thẩm Thiều Quang đi cửa sau chút, bảo vệ nàng khỏi đám côn đồ, cùng nàng lật lại án oan họ Thẩm, cả đời song túc song phi. Lâm Yến chưa bao giờ hy vọng sẽ gặp được người con gái có thể khiến mình động tâm, không ngờ đã có thể ở bên người ấy. Tưởng tượng cảm giác cùng nàng sống đến đầu bạc răng long, quả thực không tồi. *** Thẩm Thiều Quang là một cô nương tinh ranh lắm luôn. Thiếu doãn trước kia đỗ Thám hoa, đến ăn bánh cửa tiệm nhà nàng, nàng liền truyền đi khắp nơi bánh ấy làm thám hoa lang vô cùng yêu thích, bịa thành một câu chuyện lôi kéo người đến thử. Nàng còn viết thực đơn với đủ tên nghe cực mĩ miều, gắn sự tích cho nó, trang trí quán, sáng chế nồi tạo ra món lẩu… Vì thế, tiệm cơm của nàng luôn tấp nập khách. Một chi tiết mình khá ấn tượng nữa là cách nữ chính lý giải câu chuyện Ngưu Lang Chức Nữ. Ngưu Lang trước nhìn lén Chức Nữ tắm, sau đó còn giấu y phục Chức Nữ, dùng cách này để không cho Chức Nữ về nhà, tội ác tày trời. Chức Nữ sau này còn yêu Ngưu Lang, là người mắc hội chứng Stockholm. Nguyên văn lời nữ chính như sau “Chức Nữ cũng vậy, nàng bị Ngưu Lang ức hiếp, hoàn toàn không có hy vọng trở lại thiên đình, dần dần ký thác tính mạng của mình cho Ngưu Lang, ăn một miếng cơm, uống một hớp nước, nghe một câu quan tâm, thế là đã có cảm giác Ngưu Lang thật tốt bụng. Thật ra nếu không phải vì Ngưu Lang thì Chức Nữ ở trên thiên đình không biết vui vẻ tự do cỡ nào, một hớp nước một miếng cơm của hắn thì đã đáng là gì?” Không thể hợp lý hơn. Từ bé đến lớn chưa bao giờ mình nghĩ đến hướng đi này đâu á 🙂 Mà nói vậy thôi, Thẩm Thiều Quang vẫn bán đủ loại bánh vào lễ thất tịch, kiếm đủ lợi nhá. *** Trích đoạn trong truyện Đêm tân hôn Thẩm Thiều Quang ngồi dậy “Lang quân, chàng có đói bụng không, có muốn ăn thứ gì không?” “Ta đã cho người nấu bánh trôi cơm rượu rồi, là kiểu bình thường nàng hay nấu, lát nữa sẽ đưa tới.” Thẩm Thiều Quang bật cười “Bị đánh một trận rồi mà vẫn lấy ơn báo oán như vậy, thật đúng là quân tử.” Lâm Yến xoa tóc nàng, chỉ mỉm cười. Thẩm Thiều Quang nhướng mày “Cười cái gì?” Lâm Yến nhìn nàng, mỉm cười đáp “Sợ lát nữa nàng không còn sức lực.” Thẩm Thiều Quang “!!!” Lâm Yến lại càng cười tươi hơn, ôm nàng, khẽ hôn lên trán nàng, dịu dàng nói “Ăn một chút đi, lễ nghi rườm rà, chắc chắn cả buổi tối nàng chưa ăn gì cả.” Tỳ nữ bên ngoài Thanh Lư nói bánh trôi đã nấu xong. Lâm Yến bảo bọn họ đưa vào. Thẩm Thiều Quang ngồi trước bàn ăn ăn bánh trôi cơm rượu hoa quế, Lâm Yến không ăn mà chỉ nhìn nàng ăn. Bị hắn nhìn, Thẩm Thiều Quang lại càng căng thẳng hơn. Thẩm Thiều Quang bắt đầu nói về thường thức ẩm thực “Món bánh trôi cơm rượu hoa quế này làm rất tốt. Hoa quế được ngâm đường, ăn rất ngon. Cơm rượu cũng rất ngon, có phải là mua ở cửa hàng rượu lâu năm của Vương gia ở Đông Thị không? Rượu nhà họ rất ngon, cơm rượu cũng rất ngon, có vị thanh thuần mà nhà khác không có, ta đoán là nhờ gạo tốt…” “Nàng chớ sợ.” Lâm Yến thấp giọng an ủi “Ta sẽ cẩn thận…” Thẩm Thiều Quang “…” Thẩm Thiều Quang buông bát, cầm chén trà lên súc miệng một chút, sau đó trịnh trọng nói với Lâm Yến “Trưởng công chúa cho ta một món đồ. Chúng ta có cần học trước một ít không?” Là một người có “tư liệu học tập” bỏ vào ổ đĩa F và cả ổ đĩa G, Thẩm Thiều Quang cảm thấy kiến thức lý luận của mình vẫn đủ dùng, nhưng học thêm một chút cũng không hỏng đi chỗ nào, tập sách trưởng công chúa tặng thật sự là hàng chọn lọc đấy… Lâm Yến mỉm cười liếc nàng một cái, ôm ngang người nàng lên “Không cần!” “Không phải… Thật sự không cần sao? Ta cảm thấy thứ đó…” Trong rèm, Thẩm Thiều Quang hoàn toàn không phát ra được âm thanh nào nữa. *** Nhìn chung, “Tiệm cơm nhỏ thành Trường An” có cách hành văn của tác giả rất tốt, mạch truyện logic, kể từng bước nữ chính xây dựng sự nghiệp, được người xung quanh yêu quý. Tuyến tình cảm của cặp chính khá chậm rãi nên bạn đọc cần kiên nhẫn xíu nha. Truyện có lúc gay cấn, có lúc hài hước rất hấp dẫn, mà đọc mỹ thực văn thì đồ ăn là quan trọng nhất rồi nè!! Bản edit khá tốt, bạn editor còn tri kỉ tìm đủ hình minh hoạ cho các món ăn nha <3 Bạn nào có tâm hồn ăn uống nên nhảy hố nè. Tóm lại, đây đơn giản là một cuốn mỹ thực văn ấm áp, nhẹ nhàng, thích hợp đọc vào buổi đêm ạ 🙂 Thể loại Sảng văn, nhẹ nhàng, bình dân sinh hoạt, HEVăn ánGió nhẹ thoảng qua, mưa phùn lất phấtMột tiệm ăn nhỏ treo cờ xanh, Hồ cơ xinh đẹp tựa hoaMột vò rượu thơm, măng non giòn giòn, gỏi cá tươi rói, thức ăn ngon doãn Lâm Yến đưa mắt nhìn lão bản nương da trắng mắt hạnh kiaMột cung nữ vốn xuất thân dòng dõi lại lưu lạc tới cảnh bán rượu kiếm tiền, thật là đáng thương đáng tiếc...Thẩm Thiều Quang Có mỹ thực mỹ tửu làm bạn, lại còn có thể ngắm nghía các tiểu lang quân anh tuấn qua đường, cuộc sống đúng là tuyệt vời ^Lâm Yến trầm mặt, đám thiếu niên loai choai kia cả ngày ăn mặc sặc sỡ, cưỡi ngựa rêu rao, chơi bời lêu lổng, đúng là phải chỉnh đốn cho đàng hoàng!Chú thích1. Hồ cơ chỉ các cô gái bán rượu trẻ tuổi xinh đẹp trong các quán rượu thời nhà Đường2. Rượu Tân Phong là một trong những danh tửu nổi tiếng nhất thời cổ đại ở Trung Quốc3. Kim tê ngọc quái là một món ăn từ cá sống rất nổi tiếng vào thời nhà Đường

tiệm cơm nhỏ thành trường an