thế giới tĩnh lặng và anh

Khi mặt trời dần khuất bóng, các bức tường bằng đá cẩm thạch trắng tại ngôi đền Taj Mahal, Ấn Độ chuyển dần sang màu tím, soi bóng xuống mặt nước rực rỡ sắc cam. Trong ánh nắng cuối ngày, các công trình cổ kính càng trở nên huyền ảo và trầm mặc hơn. Ngôi đền Angkor Wat của Campuchia cũng không phải là trường hợp ngoại lệ. Năm tháng tĩnh lặng, kiếp này bình yên. 129,963 likes · 2,591 talking about this. Đối xử với thế giới bằng một trái tim thuần khiết và chân thành. Thế giới cũng sẽ đáp lại bạn sự dịu dàng tựa như nước. Năm tháng tĩnh lặng, Dùng ánh mắt nhẹ nhõm nhìn thế giới Ngày 17/2/1979, quân đội Trung Quốc tấn công nhiều nơi ở miền Bắc Việt Nam trong chiến dịch nhằm "dạy cho Việt Nam một bài học", theo lời cố lãnh Bài hát the gioi thu 4 (tu yeu chinh minh) - chi dan do ca sĩ Chi Dan thuộc thể loại . Tìm loi bai hat the gioi thu 4 (tu yeu chinh minh) - chi dan - Chi Dan ngay trên Nhaccuatui. Nghe bài hát Thế Giới Thứ 4 (Tự Yêu Chính Mình) chất lượng cao 320 kbps lossless miễn phí. Vừa đáp xuống sân bay Buôn Ma Thuột, tôi và Viện Nguyên lão được hộ tống tới dàn xe Range Rover đang chờ sẵn. Lần đầu tiên tổ chức sự kiện trải nghiệm lối sống tỉnh thức, Trung Nguyên cắt cử hơn hai chục chiếc xe sang để đón những người anh em thiện lành. Phân Nhà xuất bản: Nhà Xuất Bản Thế Giới; Loại bìa: Bìa mềm; Số trang: 264; 2. Đánh giá Sách Nóng Giận Là Bản Năng, Tĩnh Lặng Là Bản Lĩnh. Khoan dung với một người còn khó hơn lag yêu thương người đó, điều này đòi hỏi một sự dũng cảm cực kỳ lớn. Siêu Thì Vay Tiền Online. Du khách càng thêm yêu Phú Quý bởi cảm giác bình yên mà hòn đảo xinh đẹp này mang lại. Không có cảnh chèo kéo, không độn giá, người dân thân thiện, giống như chuyến đi về thăm quê nhẹ nhàng, mộc mạc... Dù là một hòn đảo không quá lớn nhưng có rất nhiều cảnh đẹp, Phú Quý dần trở thành chốn tới lui của nhiều du khách muốn tìm cảm giác bình yên, nhẹ nhàng sau khoảng thời gian mệt mỏi lao mình vào công việc, cuộc sống thường nhật... Bình yên ở Phú Quý. Hòn đảo xinh đẹp của tỉnh Bình Thuận này đã mang đến cho du khách những ngày thong dong đáng nhớ. Cô nàng Nguyễn Thị Phương Thanh là một người rất yêu biển và hay đi biển. Chuyến đi Phú Quý lần này đã cho cô gái này trọn vẹn cảm giác được trở thành một phần của biển. Hơi thở thiên nhiên và tình yêu của con người, có lẽ chưa nơi nào cho Phương Thanh trải nghiệm thú vị đến vậy. “Một tô bánh canh 15 nghìn đồng, chiếc bánh tráng nướng vỏn vẹn 7 nghìn đồng, hoàng hôn và bình minh có thể ngắm được từ nhiều nơi trên đảo, hay còn rất nhiều những thứ giản dị, mộc mạc khác...”, cô gái 22 tuổi cảm nhận. Với Thanh, cảnh quan ở đảo Phú Quý còn rất hoang sơ, dù là một hòn đảo không quá lớn nhưng rất nhiều cảnh đẹp. Ẩm thực dân dã, giá cả vô cùng rẻ, không chèo kéo. Người dân nhiệt tình, tiếp đón khách du lịch đúng nghĩa một người khách ghé thăm quê hương mình. “Thứ khiến mình yêu Phú Quý đến vậy đó chính là cảm giác bình yên mà đảo mang lại. Không chèo kéo, không độn giá, người dân cực kì thân thiện, giống như một chuyến đi về thăm quê nhẹ nhàng, mộc mạc. Nếu hỏi mình có muốn sống luôn ở đảo không? Mình sẽ trả lời có. Ai mà không muốn thứ đón mình mỗi sáng là một làn biển trong xanh cùng không khí trong lành. Ai mà không muốn có những ngày thong dong trong tuổi trẻ của chính mình?...”, Phương Thanh chia sẻ. Cảnh đẹp đắm say lòng người. Địa điểm này đi qua Dốc Phượt một đoạn và trước khi đến lối rẽ vào Gành Hang. Thanh rất thích du lịch theo kiểu trải nghiệm nên du khách này cứ xách xe vi vu khắp đảo Phú Quý. Nhờ thế, Thanh cùng mọi người tìm kiếm được rất nhiều nơi hay ho và ít người biết đến. Các du khách đã đến hồ vô cực, Gành Hang, Dốc Phượt, bờ kè Bãi Lăng, hòn Tranh, Bãi Nhỏ... Đồ ăn trên đảo Phú Quý vừa ngon vừa rẻ. Một số quán du khách này đã ghé qua như quán ăn Thuận Phát, Bò nóng Hòa Thướng, Lưới Sea Food, trà sữa 1995 và một số quán local không có tên... “Trong số các địa điểm đã ghé thăm, mình thích nhất Gành Hang, nơi có đông đúc du khách đến tham quan. Mình sẽ chỉ các bạn cách làm sao để có những tấm hình ở đây đẹp nhất, vắng vẻ nhất. Chúng mình thức dậy vào lúc 4h sáng và có mặt ở Gành Hang vào lúc 5h, đây là thời điểm bình minh vừa lên. Chỉ cần chịu khó dậy sớm, bạn có thể vừa ngắm bình minh đẹp, vừa có một Gành Hang hoang sơ, vắng vẻ và quan trọng là không phải chờ đợi xếp hàng chụp hình”, Phương Thanh nói. Chill ở Gành Hang. Điều khiến du khách này nhớ mãi ở Phú Quý có lẽ là lần vô tình các bạn dừng xe ngay trước một bãi khá xa trung tâm. Mọi người chợt nghe thấy tiếng nói “chú ơi, chụp con đi”. Và thế là kỷ niệm của Thanh và mọi người bắt đầu. Một kỷ niệm thật đẹp với những cô cậu bé hồn nhiên và ngây thơ nơi đây. ““Thế mấy đứa được vào Sài Gòn bao giờ chưa?”. “Dạ chưa cô ơi, chắc Sài Gòn đẹp lắm”. Lúc chia tay, các bạn nhỏ còn đòi theo cô chú ra cột cờ chụp hình tiếp. Phú Quý rất đẹp nhưng đẹp nhất có lẽ là tình cảm của con người nơi đây”, Thanh cảm nhận. Những em nhỏ dễ thương. Thời gian 4 ngày 3 đêm tuy không dài nhưng cũng không quá ngắn, đủ để các du khách khám phá gần hết vẻ đẹp của đảo Phú Quý. “Mong mọi người khi đến đảo Phú Quý, hãy yêu và giữ gìn đảo như cách người dân nơi đây đã làm. Dọn rác của mình và bỏ chúng đúng nơi quy định, đừng biến những khung hình, cảnh trên đảo tràn ngập rác vì không ai muốn quê hương của mình ngày càng xấu đi”, Thanh nhắn nhủ. Chia sẻ thêm về niềm đam mê du lịch, Thanh cho hay, cô nàng có sở thích đi đây đi đó khoảng 2 năm trở lại đây. Hầu hết các chuyến đi chủ yếu là treking, cắm trại, leo núi và khám phá những địa điểm mới. “Mình cảm thấy du lịch là khám phá và trải nghiệm những đặc trưng nơi chúng ta đến một cách chân thực và gần gũi nhất. Du lịch đối với mình không cần quá khoa trương hay tốn rất nhiều tiền. Vì hiện tại, mình đang có thứ quý giá nhất, đó là tuổi trẻ”, Thanh nói. Thời điểm Thanh đến Phú Quý biển êm và trời rất đẹp. Cuộc hành trình đến Phú Quý bắt đầu từ nhà xe Phương Trang, sau đó là trên chiếc tàu Phú Quý Express với tâm trạng háo hức hơn bao giờ hết. Cô nàng rất thích đi đến những nơi bình yên, ít người tới vì trải nghiệm du lịch những nơi này sẽ rất đặc biệt. Bình minh Bãi Nhỏ. Bờ kè Bãi Lăng. Check-in ở Dốc Phượt. Địa điểm gần cây cô đơn. Hòn Tranh. Chill ở hồ vô cực. Cảnh hoàng hôn tuyệt đẹp. Nguồn Những buổi sáng đi chèo SUP, buổi chiều đi lặn biển và được thấy những sinh vật không phải vùng biển nào cũng thấy... Đó là những kỷ niệm đáng nhớ của nữ du khách khi... Theo Phương Thanh Tạp chí Du lịch Tĩnh lặng như ánh ngàn đời vẫn vậy. Dù thế gian có đổi dời như thế nào. Trăng vẫn tĩnh tại và dịu dàng toả sáng. Không quan tâm người đời biết đến hay không biết đến, khen hay chê. Trăng, vẫn làm việc của mình. Mang lại chút ánh sáng dịu dàng trong màn đêm tịch có lẽ cũng nên như vậy. Đừng vội lấy lý do vì nhân thế như này nên ta mới như vậy. Hãy học tập ánh trăng kìa. Luôn cho đi mà chưa từng phân biệt tốt xấu bao giờ 🍀🍀trang xuhuong xh moon [Dịch giả [ teamDesigner [ [ Tú Nữ] Văn án Trans & Edit by [ [ Tửu[ [ Đá[ Đê Ban Mê_____________Văn án 1“Lớp chúng mình có một bạn học mới chuyển đến, tên là Tần Dữ.”“Hôm nay Tần Dữ nói chuyện với mình, cậu ấy hỏi mình, văn phòng viên chủ nhiệm ở đâu? Nếu như mình có thể nói chuyện thì tốt biết bao.”“Hôm nay mình đã đổi bạn cùng bàn mới, là Tần Dữ. Bây giờ là 1 giờ sáng, mình mất ngủ rồi.”“Kỳ nghỉ 1-5, ba ngày rồi mình chưa nhìn thấy Tần Dữ… Bồ Thần, mày nghĩ cái gì vậy? Mày là một cô bé câm.”Bồ Thần chẳng thể nào nghĩ tới, nhật ký của mình sẽ bị bạn học nhìn học đột nhiên yên tĩnh, mọi người lẳng lặng ăn dưa, Bồ Thần thành tích bình thường, không thể nói chuyện, cũng yêu thầm học bá 1 + hotboy Tần Dữ, nhưng Tần Dữ người ta có thích một bạn nữ rồi. 1 Chăm chỉ học cho nên điểm này, quyển nhật ký vừa vặn truyền đến tay Tần Thần cúi đầu, vô cùng xấu Dữ cầm quyển nhật ký đi đến trước bàn Bồ Thần “Ngày đầu tiên chuyển đến tớ đã thích cậu rồi, còn cậu thì sao?”Văn án 2Cô có một người bố bị câm điếc, bố cô đã dùng thân thể không hoàn hảo, chống đỡ cho cô một vùng trời vẹn lòng cô, bố là người đàn ông đẹp trai ấy 16 tuổi, cô gặp được Tần Dữ ngông cuồng, ngỗ này, Tần Dữ ở trong lòng cô đẹp trai như bố năm trôi qua, anh đã thay đổi càng thêm trưởng thành, có sức hấp dẫn, điều không thay đổi chính là sự cưng chiều anh dành cho cô, còn có tình yêu thuở ban Nữ chính là người câm, dây thanh đới không phải bẩm sinh bị hỏng. - Nam nữ chính là cameo trong "Tình yêu và anh" trên web. Chương 12 Đánh cuộc thua anh. Trans Umeshu. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nay là ngày vui nhất của Bồ Thần trong bốn năm năm nay, cô vác hai túi thú bông, tràn ngập vui vẻ trở về. Bồ Vạn Lý vội vàng kéo cửa kính ra, gió lạnh không ngừng thổi vào, ông sờ đầu con gái, đau lòng con gái không đội mũ lông vũ lên. [Mua nhiều thú bông như vậy?] Bồ Thần [Gắp được ở khu trò chơi điện tử bố ạ, chỗ đó có rất nhiều máy gắp thú bông, những con trong túi là ba người bọn họ gắp được tặng con.] Cô không nói là một mình Tần Dữ tặng. Không biết thứ gì đang quấy phá, lại có chút chột dạ. Đã nhiều năm Bồ Vạn Lý không thấy đuôi lông mày con gái cũng nhiễm ý cười, là sự vui vẻ phát ra từ tận đáy lòng. [Nếu như con thích những con thú bông này, kỳ nghỉ thường xuyên đi chơi cùng các bạn học đi.]Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé. Bồ Thần không tính đi nữa, gắp thú bông gây nghiện đó, không thể lãng phí tiền như vậy. [Thường xuyên đi sẽ không còn mới mẻ nữa.] Cô đổi chủ đề [Bố, bố ăn cơm tối chưa?] Bồ Vạn Lý [Bố ăn rồi, tối nay không bận, nấu cháo thịt nạc trứng muối, phần cho con một bát, làm bữa khuya cho con.] Bồ Thần đặt hai túi thú bông trên ghế, một trận gió bất chợt từ sau lưng thổi vào trong cổ, cô quay đầu lại nhìn, bố mở cửa, bảo con gái của ông chủ tiệm giặt khô tiến vào. Cô nhóc năm nay 4 tuổi, vừa rồi vẫn luôn ghé vào cửa kính nhìn vào bên trong, Bồ Vạn Lý sợ cô bé lạnh, bảo cô bé vào trong. “Chị ơi.” Vừa rồi cô bé ở cửa tiệm nhà mình nhìn thấy Bồ Thần cầm nhiều món đồ chơi như vậy, dưới chân không nghe sai khiến đi theo qua đây. Cô bé sờ hai túi đồ lớn, mắt tràn ngập niềm vui, ngửa cái đầu nhỏ lên hỏi “Chị ơi, chị có nhiều thú bông như vậy ạ? Chị ơi, chị mua ở đâu mà nhiều thế ạ?” Bồ Thần không biết phải biểu đạt thế nào, chữ cô bé nhận biết được có hạn, lại không hiểu thủ ngữ. Người lớn như cô nhìn thấy nhiều thú bông như vậy cũng muốn có, đừng nói đến đứa bé có 4 tuổi. Tối hôm nay Tần Dữ vác những con thú bông này từ khu trò chơi điện tử đi ra, dọc đường đi có không biết bao nhiêu nữ sinh hâm mộ, đi một bước quay đầu lại ba lần nhìn Tần Dữ. Bồ Thần từ bỏ hai con thú bông mình gắp được cho cô bé, thú bông Tần Dữ tặng cô cũng có hai con gấu nhỏ này, giống nhau nên cô sẵn lòng tặng, nhưng chỉ giới hạn với những con cô gắp được, đồ Tần Dữ tặng cô, cô sẽ không cho bất kỳ ai. Cô bé do dự, muốn mà lại sợ mẹ mắng mình. Bồ Thần cầm hai con gấu nhỏ chọc chọc vào khuôn mặt nhỏ của cô bé, nhét vào trong ngực cô bé. Cô nhóc không nhịn được sự dụ dỗ của mấy món đồ chơi, vui vẻ nói “Cảm ơn chị.” Lúc này mẹ của cô nhóc tìm đến, biểu cảm nghiêm túc “Bảo bối, đó là đồ của chị gái, không được lấy.” Bồ Thần chỉ chỉ vào hai túi lớn của mình [Không sao đâu ạ, cháu còn nhiều như vậy, là cháu tặng cho em ấy.] Làm hàng xóm nhiều năm, ở chung không tồi, lại không phải là quà tặng quan trọng gì, mẹ cô bé không từ chối nữa, sau khi liên tục cảm ơn thì dẫn con gái quay về tiệm nhà mình. Bồ Vạn Lý đóng cửa lại, nói với con gái [Chờ hôm nào rảnh, bố lại dẫn con đi gắp hai con gấu nhỏ kia về.] Bồ Thần lắc đầu, vội vàng giải thích [Hai con ban nãy cho em ấy vẫn còn ở chỗ con.] Cô chỉ trong túi. Bồ Vạn Lý không nói gì thêm, chỉ cười cười. Việc hôm nay đều làm xong hết rồi, ông tắt điều hòa, cùng con gái về nhà. Trời lạnh, trên đường càng vắng vẻ hơn ngày thường. Bồ Vạn Lý đội mũ ở áo cho con gái xong, nói với con [Bạn học tặng con nhiều thú bông như vậy, nhớ đáp lễ quà lại cho các bạn.] Bồ Thần [Không cần cố gắng đáp lễ đâu ạ, chờ có cơ hội thích hợp.] Về nhà, Bồ Thần đổ mấy con thú bông ra, bắt đầu tìm chỗ bày biện, trên tủ đầu giường, trên giá sách, chỉ cần nơi nào có chỗ trống đều nhét kín, trên cửa kính co lại treo mấy con. Phòng ngủ không lớn lập tức trở nên ấm áp. - Một ngày trước khi trở lại trường, Lục Bách Thanh làm xong công việc, chạng vạng tối từ trường học đi ra trực tiếp đi đến tiệm sửa xe, gặp được Tần Dữ ở đầu ngõ. Thầy nhìn Tần Dữ “Cháu ở đây làm gì?” Tần Dữ một tay đút túi, tay khác vuốt di động, hỏi ngược lại “Đến đây ngoại trừ ăn ra, chú cảm thấy cháu còn có thể làm gì?” Lục Bách Thanh im lặng. Hai người sóng vai đi vào trong. Tần Dữ nhìn anh ấy “Ngược lại là chú đấy, lâu lâu lại đến tiệm sửa xe thăm hỏi gia đình, chú có biết làm việc này nhiều đối với Bồ Thần mà nói, áp lực lớn bao nhiêu không?” Lục Bách Thanh dừng lại mấy giây mới đáp “Không phải lần nào cũng là thăm hỏi gia đình đâu.” Tần Dữ nghẹn họng nhìn chú mình “Không phải về thăm hỏi chẳng lẽ chú đến sửa xe? Hình như chú Bồ không sửa ô tô đâu đấy.” Lục Bách Thanh không đáp lại. Nói về chuyện đi đến tiệm sửa xe, không biết từ lúc nào đã thành một phần công việc của anh ấy, một tuần đến ít nhất hai lần, ít đi một lần cảm thấy giống như mất đi linh hồn vậy. Ngồi ở đó một lát, cho dù không nói cái gì anh ấy cũng cảm thấy an tâm. Những chuyện đó anh ấy không có cách nào nói nhiều với Tần Dữ. Lúc này Bồ Vạn Lý đang bận rộn, nhìn thấy Lục Bách Thanh qua đây, buông công việc trên tay xuống vào phòng đun nước pha trà. Tần Dữ không đi ăn cơm mà đi theo đằng sau Lục Bách Thanh đến tiệm sửa xe. Lục Bách Thanh quay đầu lại, khó hiểu hỏi “Cháu không đi ăn cơm theo chú làm gì?” Tần Dữ “Lắng nghe sự dạy bảo của thầy Lục.” Lục Bách Thanh “...” Sớm muộn gì cũng có một ngày anh ấy bị Tần Dữ làm cho tức chết. Hôm nay vừa khéo, Bồ Thần cũng ở trong tiệm, đang nâng một quyển sách cũ đọc đến mê mẩn. Vừa rồi Bồ Thần đắm chìm trong sách, không chú ý đến bố đang đun nước pha trà, cửa bị thân người chắn ánh sáng, cô mới ngẩng đầu. “Thầy Lục.” Do thói quen, nhìn thấy Lục Bách Thanh cô sẽ luôn không một tiếng động mỉm cười chào một câu. “Đang đọc sách gì vậy?” Lục Bách Thanh quan tâm hỏi. Bồ Thần kẹp bookmark lên, đưa sách cho Lục Bách Thanh, cô đứng dậy cầm hai cái ghế đặt cạnh cửa, Lục Bách Thanh không khách khí ngồi xuống, Tần Dữ ngồi ở bên kia. “Sách này không tồi, thầy cũng có một quyển, bản này của em quý hơn.” Bồ Thần viết trên bảng trắng [Quyển này là chủ nhiệm Tôn cho em mượn ạ.] Lục Bách Thanh gật đầu, nhà chủ nhiệm Tôn lưu trữ không ít sách, anh ấy đã từng nghe nói từ lâu. Bồ Vạn Lý pha hai ly trà nóng bưng qua đây, đặt trên bàn trà di động bên cạnh. “Cảm ơn chú.” Tần Dữ nói xong mới nhớ Bồ Vạn Lý vốn không nghe được âm thanh. Lục Bách Thanh dùng thủ ngữ nói với Bồ Vạn Lý, hôm nay anh ấy tiện đường qua đây, không có việc gì, tùy ý nói chuyện một lát với Bồ Thần, bảo ông cứ bận việc của mình đi, lúc sau lại nhớ đến giới thiệu Tần Dữ, nói là đứa trẻ nhà họ hàng. Vốn dĩ anh ấy muốn nói ông ngoại Tần Dữ với nhà mình là quan hệ nhiều đời, anh ấy không biết thủ ngữ phức tạp như vậy, vòng tới vòng lui phiền toái, vì thế nói thẳng là họ hàng. Bồ Vạn Lý vội vàng sửa xe cho người ta, có con gái trò chuyện cùng bọn họ, ông cũng yên tâm đi bận việc của mình. Tần Dữ tò mò hỏi “Sao chú biết thủ ngữ vậy?” Lục Bách Thanh “Học cùng bố của Bồ Thần.” Tần Dữ như đang suy tư gì đó gật đầu, anh phát hiện Lục Bách Thanh luôn có thể không ngừng phá vỡ hiểu biết của anh. Ở một xã hội đầy xô bồ như vậy, Lục Bách Thanh có thể buông bỏ tất thảy danh lợi, đến đây làm giáo viên, bây giờ còn học được thủ ngữ. Anh chưa từng uống trà, hôm nay học Lục Bách Thanh, cầm ly trà lên thổi thổi, dự định nếm thử một chút. [Thầy Lục, thành tích cuối kỳ có rồi sao?] Bồ Thần rất mong chờ điểm của mình. Lục Bách Thanh nhấp một ngụm trà, “Tổng điểm cùng xếp hạng buổi chiều mới có, em thi được hạng 25 của lớp, tiến bộ 10 hạng, môn Anh thi được 128 điểm, rất tốt.” Bồ Thần gấp không chờ được ra ngoài cửa chia sẻ với bố tin tức tốt này. Bồ Vạn Lý đeo găng tay, trên găng tay đầy dầu máy đen tuyền, ông dùng cổ tay chạm vào đầu con gái, vì cô tiến bộ nhiều như vậy mà thấy vui vẻ, [Phải cảm ơn thầy Lục.] Bên ngoài gió lớn, ông thúc giục con gái đi vào. Trong phòng trong Lục Bách Thanh khiển trách Tần Dữ “Cháu nhìn thử cái điểm của mình đi, càng ngày càng có năng lực nhỉ.” Bồ Thần đẩy cửa tiến vào, Lục Bách Thanh kịp thời dừng lại. [Thầy Lục, lần này ai đứng đầu khối vậy ạ?] Bồ Thần sợ Lục Bách Thanh lại răn dạy Tần Dữ, vì thế tìm đề tài giải vây cho anh. Lục Bách Thanh nói “Bành Tĩnh Dương lớp 1, Vật lý và Hóa đều đạt điểm tuyệt đối, môn Toán thì bị trừ 2 điểm.” Thầy chỉ nhớ rõ từng đó. [Lợi hại như vậy.] Bồ Thần hỏi tiếp Lục Bách Thanh [Vậy tiếng Anh cậu ấy thi được bao nhiêu ạ?]Lục Bách Thanh ngẫm lại môn Anh của Bành Tĩnh Dương “Hình như là 145 điểm, thầy nhớ không rõ lắm.” Tần Dữ dựa vào tường, quan sát Bồ Thần, hễ là chuyện dính dáng đến Bành Tĩnh Dương, cô chưa từng không có hứng thú. “Chị ơi?” Lúc này ngoài cửa truyền đến giọng một cô bé mềm mại. Mấy người cùng nhau nhìn qua. Là con gái của ông chủ tiệm giặt khô quần áo sát vách, cô bé ôm hai con gấu bông nhỏ, cái trán chống lên cửa kính, nhìn xem Bồ Thần có ở đây không. Bồ Thần vẫy vẫy tay với cô bé, cô nhóc tìm được cô rồi, lập tức vui vẻ ra mặt “Chị ơi!” Lục Bách Thanh ngồi sát cạnh cửa, thầy ra hiệu cô nhóc đứng vững, đẩy nhẹ cửa kính ra. Cô nhóc ngó Lục Bách Thanh lại nhìn Tần Dữ, rụt rè đi đến trước mặt Bồ Thần “Chị ơi.” Một tay cô nhóc ôm hai con gấu nhỏ, đưa tay còn lại vào trong túi lấy ra hai thanh socola. Socola này là hôm nay một bạn nhỏ ở nhà trẻ sinh nhật đưa cho cô bé, cô nhóc không nỡ ăn giữ lại đưa cho Bồ Thần. “Chị ơi, cho chị ăn này. Cảm ơn chị đã tặng gấu nhỏ cho em.” Bồ Thần mỉm cười, bắn tim cho cô bé. Cô nhóc vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy anh trai lớn ngồi dựa vào tường cứ nhìn chằm chằm vào gấu nhỏ đồ chơi trong lòng cô bé, cô bé ôm chặt vào trong ngực. Tần Dữ nhận ra hai con gấu nhỏ kia, lúc ấy anh gắp hai con, màu sắc khác nhau, quần áo trên người cũng khác nhau, hợp thành một đôi, kết quả sang tay đến người bạn nhỏ này. Cô nhóc cho là Tần Dữ muốn cướp đồ chơi của mình, sợ tới mức co cẳng chạy mất. Lục Bách Thanh ở trong tiệm ngồi một lát, uống xong ly trà rồi thầy dẫn Tần Dữ chào tạm biệt. Từ trong tiệm ra thầy hỏi Tần Dữ tối nay muốn ăn gì, thầy mời khách. Tần Dữ “Cháu không đói.” Không có khẩu vị ăn gì. Anh vất vả gắp gấu nhỏ, cô không quý trọng chút nào, nói tặng người khác là tặng luôn được. Nếu là Bành Tĩnh Dương tặng cô, cô chắc chắn sẽ xem như bảo bối chăng. Lục Bách Thanh nhìn anh “Thật sự không đói bụng?” “Vâng.” Tần Dữ không tính ăn gì, trở về nhà chơi game. Lục Bách Thanh nhìn thằng cháu mình không giống như nói đùa, bèn tin là thật. Còn chưa đi đến đầu ngõ, Tần Dữ nhận được tin nhắn của Bồ Thần, cô giải thích [Hai con gấu nhỏ tặng cho em gái sát vách là tự tớ gặp được, thú bông cậu tặng tớ ở trong nhà.] Lực chú ý của Tần Dữ ngày hôm đó đều đặt vào chuyện tâm tình cô tốt hay không, không chú ý hai con thú bông trong lòng cô cũng là hai con gấu nhỏ, hóa ra là hiểu lầm cô. Anh trả lời thế này [Không sao, cô bé đó nhỏ như vậy, cho dù là đồ chơi tớ tặng cậu, cậu cũng có thể tặng cho em ấy.] Anh ngẩng đầu nói với Lục Bách Thanh nói “Thầy Lục, em lại đói bụng rồi, em mời thầy nhé.” Lục Bách Thanh dừng lại, cau mày nhìn anh, “Đứa nhỏ như cháu làm sao thế, lúc thì nói không đói lúc lại nói đói rồi.” Tần Dữ “Chú coi như cháu có tật xấu đi.” - Ngày hôm sau, là ngày quay lại trường. Không cần vào tiết tự học sáng sớm, 8 giờ đến trường là được. Bồ Thần đã sớm biết điểm của mình, lúc này an tâm ngồi tại chỗ đọc sách chủ nhiệm Tôn cho cô mượn, cô đã đọc xong hai quyển rồi, đây là quyển thứ ba. Tần Dữ vẫn là người đến cuối cùng trong lớp, Lục Bách Thanh bước vào lớp từ cửa trước, thầy bước vào từ cửa sau ngay lúc chuông vào học reo lên. Phòng học yên tĩnh lại, Lục Bách Thanh đơn giản phân tích tình hình thi cuối kỳ, điểm trung bình mỗi môn lớp bọn học kỳ này đều tiến bộ, nhất là tiếng Anh, ngoại trừ hai lớp chọn, điểm trung bình lớp bọn họ ở hạng ba, số người ở mức điểm cao nhiều hơn lớp khác không ít. “Điểm số thầy sẽ không thông báo, các em tự đi xem đi.” Trong tay Lục Bách Thanh cầm bảng điểm, trên đó là điểm từng môn, tổng điểm, xếp hạng trong lớp và xếp hạng trong khối của từng người trong lớp, thầy photo thành bốn bản, mỗi dãy một bản. “Nhớ ghi lại điểm của mình rồi truyền xuống dưới.” Thầy phát bảng điểm cho dãy đầu tiên. Sau khi Bồ Thần cầm được bảng điểm, dùng di động gõ xong, sau đó đưa cho Tần Dữ. Cô xem xong thành tích của mình, bắt đầu tìm Tần Dữ thi được bao nhiêu điểm, cô vẫn luôn nhớ rõ màn cá cược của mình với Tần Dữ, nếu như Toán Lý Hóa và tiếng Anh của anh thi được 80 điểm, cô phải làm bài tập nghỉ đông cho anh. Tên của Tần Dữ rất dễ tìm, hạng một từ dưới lên của lớp, xếp hạng của khối đều ở hơn 1000. Có anh rồi, Triệu Thù không cần lo lắng thành tích của mình hạng chót nữa. Bồ Thần nhìn điểm số các môn của Tần Dữ, cả người thấy không ổn lắm, sao anh có thể làm được điều này vậy, điểm bốn môn Toán Lý Hóa và tiếng Anh không hơn không kém tất cả đều thi được tròn 80 điểm? Cô lặng lẽ quay đầu nhìn anh. Tần Dữ hỏi “Sao vậy?” Còn không đợi Bồ Thần gõ chữ, Lục Bách Thanh đã gọi Tần Dữ ra ngoài. Lục Bách Thanh đi thẳng vào vấn đề “Chú đã nhìn bài thi của cháu rồi, bốn môn kia, 80 điểm phần đầu không sai một câu nào, phần sau thì không làm đúng câu nào.” Có lẽ là anh sợ được điểm, từ đơn tiếng Anh mười từ thì sai chín, ngữ pháp không đúng chỗ nào, viết kiểu ông nói gà bà đáp vịt, rất lộn xộn. Điều Lục Bách Thanh tức giận là “Nếu đã nghiêm túc làm bài, cũng tính ra được câu trả lời chính xác rồi, vì sao không chọn đáp án đúng, hết lần này đến lần khác đều chọn sai?” Tần Dữ ghé vào lan can, chỉ im lặng. Lục Bách Thanh bình tĩnh chốc lát, phát hiện bản thân đã nóng vội, lần thì cuối kỳ này, Tần Dữ không điền câu trả lời chính xác trên bàn thi nhưng nghiêm túc làm câu hỏi trên giấy nháp một lần. Đây đã là dấu hiệu tốt. Chỉ có điều Tần Dữ vẫn đang phân cao thấp với bản thân, cảm thấy không có gì có ý nghĩa. “Chú tìm người đi hỏi thăm, con gái Trần Trí Luân đã gặp bác sĩ tâm lý, Trần Trí Luân có thể đã hoàn toàn tỉnh ngộ, nửa ngày ở công ty nửa ngày ở nhà bên cạnh con gái.” “Tần Dữ, đây là gút mắc tình cảm giữa người lớn, không phải lỗi của cháu, cũng không phải lỗi của cô bé kia, hai người đừng dại dột nữa, đừng lấy sinh mệnh của mình, lấy tương lai của mình ra trừng phạt bản thân.” Qua một hồi lâu, Tần Dữ nói “Không phải trừng phạt bản thân.” Lục Bách Thanh xin lỗi “Là chú dùng từ không thỏa đáng. Hai đứa trẻ mấy đứa tìm nhầm cách giải tỏa rồi. Nhưng cảm xúc chất chứa nhiều năm như vậy, có thể phát tiết ra như vậy cũng là chuyện tốt.” Tần Dữ bỗng nhiên cảm khái “Có thể coi như cháu đã nhìn thấy rõ, chỉ có lúc cháu nằm ở phòng cấp cứu sống chết không rõ, bố mẹ cháu mới có thể hoàn toàn buông bỏ công việc, vứt tình cảm sang một bên, không để tâm đến bất kỳ điều gì, chỉ một mực lo lắng trông coi cháu ở trong bệnh viện.” Sự lo lắng khổ sở của bọn họ lúc ấy chắc hẳn không phải là giả. Nhưng chờ sau khi anh phẫu thuật xong tỉnh lại, không còn nguy hiểm đến tính mạng, bọn họ chỉ ở bệnh viện chăm anh nửa ngày, sau đó nên làm gì vẫn làm cái đó, trong một tháng đến bệnh viện ba lần. Đây chính là bố mẹ anh. Lục Bách Thanh hỏi “Cháu nghĩ thông suốt rồi?” Tần Dữ “Vâng” một tiếng, cũng là mấy ngày nay mới hoàn toàn nghĩ thông suốt. Cho dù mẹ còn muốn kết hôn với Trần Trí Luân, cũng không có một chút liên quan nào đến anh. Về phần bố, nếu như ông ấy muốn kết hôn lần bốn, đó là tự do của ông ấy. Giống như lời bố anh từng nói, một là ông ấy không phạm pháp, hai là không phạm phải ranh giới cuối cùng của đạo đức, độc thân còn không thể yêu đương kết hôn sao. Lục Bách Thanh không lên tiếng, không biết phải nói gì. “Thầy Lục.” Tần Dữ nghiêng đầu nhìn Lục Bách Thanh, “Cháu quyết định nể mặt mũi của chú, học kỳ sau bắt đầu làm người một lần nữa, học tập nghiêm túc, gắng sức làm học bá.” Lục Bách Thanh không nhịn được bật cười “Được cháu coi trọng rồi.” Thầy thuận miệng nói một câu “Trước kia không phải cháu không quan tâm cái gì mà học sinh bá hay không sao.” Tần Dữ không nhiều lời. Trước kia anh quả thực không quan tâm. Nhưng hiện tại, anh muốn vì Bồ Thần làm một học bá, như vậy cô có thể hỏi bài anh bất cứ lúc nào. Chương 1 Ngày quen biết anh. Trans Umeshu. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn quen biết Tần Dữ là một ngày rất bình thường nhưng cũng là một ngày có thể nhớ cả một đời. Từ nhà ăn đi ra, nghênh đón một trận gió lạnh thấu xương cuốn theo tuyết trắng quét thẳng đến mặt, Bồ Thần không khỏi rùng mình một cái. Sau lưng có tốp ba tốp năm bạn học ăn cơm trưa xong ào ra ngoài, cô dịch sang bên cạnh. Sân trường một mảnh trắng xóa. Trước cửa nhà ăn, cây cổ thụ bị tuyết lớn cả đêm đè gãy một cành cây, nhánh cây ấy lung lay như sắp lìa cành. Dự báo thời tiết nói nhiệt độ thấp nhất hôm nay là -8 độ, buổi sáng lúc ra ngoài bố đã chèn thêm lót giày vào trong đôi giày đi tuyết của cô. “Bành Tĩnh Dương, con mợ nó cậu thật thất đức!” Sau đó là một đám nam sinh điên cuồng cười to. Bồ Thần xoay mặt nhìn chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé. Bốn năm nam sinh đang ném tuyết, nam sinh mắng người ban nãy bị Bành Tĩnh Dương ném một quả cầu tuyết vào trong miệng, nam sinh vừa “phụt” một tiếng vừa lau miệng. Bồ Thần biết bọn họ, là mấy nam sinh lớp 1. Lớp 10 có tổng cộng 28 lớp, lớp 1 và lớp 2 là lớp chọn, học bá đều ở hai lớp này. Bồ Thần dời mắt, kéo khóa đồng phục lên cao nhất, bước chân ổn định đi xuống bậc thang trơn trượt, đi vào trong lớp tuyết thật dày. Cô chọn cho mình con đường không ai đi qua, dưới chân vang lên tiếng “loẹt xoẹt” thanh thúy. Người khác đều tạo nhóm cùng đến nhà ăn, cô đã quen cô độc một mình, đi học, ăn cơm đều chỉ có một mình cô. Trong lớp tuyết cô đi qua để lại hai chuỗi dấu chân nhấp nhô không đều. Từ nhà ăn trở lại khu phòng học có đủ kiểu tiếng cười vang lên không dứt bên tai. Vừa mới kết thúc kỳ thi tháng, trận tuyết lớn này trở thành thần khí giải tỏa áp lực cho bọn họ. “Bụp”, trước mắt Bồ Thần tối sầm, trên trán ướt lạnh, không biết bị quả cầu tuyết của ai ném trúng. “Xin lỗi cậu nhiều.” Bồ Thẩn ngẩng đầu, nam sinh cao lớn chạy đến trước mắt là Bành Tĩnh Dương. “Cậu có sao không?” Bành Tĩnh Dưỡng lại hỏi, cậu ấy nhận ra Bồ Thần. Quả cầu tuyết này vốn là bạn học ném cậu ấy, cậu ấy tránh được, kết quả chuẩn xác ném trúng trán Bồ Thần. Bồ Thần lắc đầu, cô lấy ống tay áo phủi phủi trán, một tay khác lấy di động từ trong túi ra gõ chữ [Tớ không sao.] Bành Tĩnh Dương lại nhận lỗi lần nữa, sau đó qua tìm bạn học của mình. “Người cậu ném trúng là Bồ Thần lớp 10.” “À à, hóa ra là cậu ấy sao.” Tiếng của mấy người này càng lúc càng nhỏ. Bởi vì tình trạng sức khỏe cô đặc biệt nên ở trường học, không ai không biết tên cô, ngay cả cậu hotboy Bành Tĩnh Dương này cũng biết cô là ai. Trở lại phòng học, Bồ Thần còn chưa ngồi ấm chỗ, ngoài cửa có người gọi cô “Bồ Thần, thầy Lục gọi cậu lên văn phòng.” Bồ Thần nghe tiếng nhìn qua, là nữ sinh lớp bên cạnh. Cô gật đầu, tỏ vẻ đã biết. Thầy Lục là chủ nhiệm lớp bọn cô, dạy tiếng Anh. Thành tích của cô bình thường, chỉ có môn tiếng Anh là miễn cưỡng tạm được, đảm nhiệm chức cán sự môn tiếng Anh. Mỗi lần Bồ Thần đến phòng làm việc luôn gõ cửa trước, sợ mình đột ngột xuất hiện lại không có cách nào nói chuyện được sẽ dọa đến thầy Lục. “Cốc cốc”, cô gõ nhẹ hai cái. Lục Bách Thanh ngẩng đầu lên khỏi đống bài thi, nhiệt độ trong văn phòng khá cao nên thầy chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng, ống tay áo được xắn lên mấy nấc. “Thầy Lục.” Bồ Thần dùng khẩu hình miệng không tiếng động chào hỏi. Khẩu hình đơn giản, Lục Bách Thanh nhìn hiểu cô nói gì, ngày thường người gọi cô đến nhiều nhất chính là thầy Lục, thỉnh thoảng cũng sẽ nói cảm ơn thầy. “Lại đây xem thử bài kiểm tra tháng lần này của em được bao nhiêu.” Nói rồi Lục Bách Thanh tìm bài thi đưa cho cô. Ba chữ số đỏ chót, 118. Bồ Thần lật bài thi xem qua một lượt, nhìn xem sai chỗ nào. “Cũng không tệ lắm. Thi cuối kỳ cố gắng hơn 125 điểm.” Lục Bách Thanh rút lại bài thi từ trong tay cô, thuận tay cầm một cây bút lên, khoanh tròn mấy câu cô không nên làm sai. Bồ Thần nhìn câu sai, những kiến thức này thầy Lục đã từng nhấn mạnh ở trên lớp. Di động Lục Bách Thanh đặt trên bàn vang lên, thầy liếc nhìn, thấy là dãy số của chủ nhiệm Tôn thì cầm lên nghe. Nội dung trò chuyện ngắn gọn, Lục Bách Thanh chỉ nói một câu “Được, tôi đi qua liền.” Cúp điện thoại, thầy nói, “Có một bạn học sinh mới chuyển đến.” Câu này là nói với Bồ Thần. Bồ Thần gật đầu, không biết học sinh chuyển đến là nam sinh hay nữ sinh. “Tiết Thể dục buổi chiều bị hủy, đổi thành tiết chữa bài thi môn tiếng Anh.” Lục Bách Thanh đứng dậy, thuận tay xếp chồng bài thi tháng đưa cho cô. Bồ Thần ôm bài thi rời đi, ở trên hành lang gặp được cán sự môn tiếng Anh của lớp bên cạnh, hai người cùng nhau về phòng học. Cán sự môn tiếng Anh kia si mê giá trị nhan sắc của Lục Bách Thanh, cảm thán “Nếu thầy Lục dạy tiếng Anh lớp chúng tớ, chắc chắn mỗi lần thi tớ sẽ được 140 điểm trở lên.” Bồ Thần cười yếu ớt. Lớp 10-10 của bọn họ nổi tiếng toàn trường, không chỉ có cô không thể nói chuyện, còn bởi vì giáo viên chủ nhiệm lớp bọn họ Lục Bách Thanh. Vừa mới khai giảng, những tin đồn liên quan đến Lục Bách Thanh có không dưới chục phiên bản, nghe nói gia thế của thầy cao đến mức khó mà trèo lên, thầy còn có bối cảnh học Ivy League, nghe nói chuyện tình yêu lận đận, bị gia đình chia rẽ uyên ương, dưới sự tức giận đã đến Tô thành dạy học. Dù sao thì càng lan truyền càng thái quá, cuối cùng truyền ra Lục Bách Thanh là nam chính chuẩn ngôn tình. Chẳng qua là điều duy nhất có thể chắc chắn chính là Lục Bách Thanh là người Bắc Kinh. Rất nhanh, đã đến cửa lớp học. Sự si mê của cán sự lớp kia hạ màn. Bồ Thần đi lên bục giảng, viết trên bảng đen thông báo với mọi người, tiết Thể dục buổi chiều sẽ đổi thành tiết tiếng Anh, chữa bài thi tháng, cô còn chưa viết xong mấy chữ cuối cùng, bên dưới đã vang lên tiếng kêu rên. Với thời tiết thế này tiết Thể dục chắc chắn không cách nào lên lớp nổi, lúc đầu còn trông mong được tự học xem sách học thêm, nói không chừng còn có thể nắm lấy cơ hội ngủ một giấc, bây giờ hoàn toàn lỡ mất. Bồ Thần phát từng bài thi xuống, điểm cao nhất là 142. Trong tay cô còn hai bài thi cuối cùng chưa phát xong, đã bị nhấn chìm trong tiếng kinh ngạc. “Lớp nào thế? Đẹp trai thế cơ!” “Chắc chắn không phải là học sinh trường chúng ta, tớ chưa từng gặp.” “Có phải là học sinh chuyển trường không?” “Hy vọng là vậy, hy vọng là vậy!” Xung quanh thảo luận sôi nổi, trong giọng nói không khống chế được sự hưng phấn. Bồ Thần xoay người, nhìn thấy một nam sinh đứng bên cạnh thầy Lục, xem ra anh chính là học sinh chuyển trường mới đến mà thầy Lục nói. Nhìn qua học sinh mới đến ít nhất cũng cao đến 1m83, có lẽ còn cao hơn một chút, anh mặc đồng phục mùa đông mới tinh, khóa áo mở rộng, cảm giác bộ đồng phục bọn họ vẫn luôn phàn nàn được anh mặc lên chẳng giống nhau chút nào. Đáy mắt đen láy của nam sinh lộ ra vẻ hờ hững, tựa như có chút không hề có chút quan tâm và tò mò nào đối với lớp học mới. “Kiểu tóc của bạn học mới không tồi nha, vừa mắt hơn của Bành Tĩnh Dương nhiều, tớ thích ngắm kiểu nam sinh sạch sẽ nhẹ nhàng như thế này, đã con mắt.” Nữ sinh ngồi ở hàng cuối cùng bình luận. Nam sinh ngồi cùng bàn với cô ấy, nói tiếp “Trước khi đến không chừng cậu ấy đã đi đến tiệm cắt tóc gội đầu cắt tỉa sấy khô một lượt.” Xung quanh vang lên tiếng cười. Nữ sinh nói “Em gái nhà cậu, cậu có độc à.” Cô ấy dễ dàng như trở bàn tay cho nam sinh một cú hehot. Bồ Thần đưa hai bài thi tiếng Anh cuối cùng trong tay cho bạn nữ và bạn cùng bàn của cô ấy, trong lớp chỉ có duy nhất hai người này không đạt chuẩn. Lục Bách Thanh đứng trên bục giảng gõ gõ bảng đen, để bọn họ yên tĩnh lại. Bồ Thần trở về vị trí của mình, bàn học của cô gần sát bục giảng, là chỗ ngồi đặc biệt nhất trong lớp học, thuận tiện cho giáo viên trên lớp đưa ra câu hỏi cho cô, cô dùng di động gõ chữ cho giáo viên xem. Sau mấy năm luyện tập, tốc độ gõ chữ của cô không chậm hơn nói chuyện là bao. Bồ Thần nhẹ nhàng kéo ghế ra ngồi xuống, Tần Dữ đã đứng trước bàn của cô, vạt áo đồng phục của anh cọ trên chồng sách vở thật dày của cô. Một nữ sinh đơn độc ngồi cạnh bục giảng, Tần Dữ cũng nhìn Bồ Thần nhiều hơn một chút. Sau đó là bạn học mới tự giới thiệu. Bồ Thần cách Tần Dữ quá gần, muốn nhìn anh nhất định phải ngửa mặt lên, động tác quá rõ ràng, cô dứt khoát nhìn vào bài thi tiếng Anh vừa phát xuống. Nam sinh mới chuyển đến đang giới thiệu về bản thân, giọng anh rất giống khí chất, lành lạnh êm tai. Hóa ra anh tên là Tần Dữ. Hàng thứ hai từ dưới đến lên sát cửa sau còn có chỗ trống, Tần Dữ tạm thời ngồi ở đó. Không ít người bởi vì giá trị nhan sắc cao của bạn học mới mà phân tâm, sau khi hết tiết tụ tập tám chuyện. “Tớ nghe bạn cùng bàn của Tần Dữ nói, cậu ấy chuyển tới từ Bắc Kinh.” “Sao cậu ấy không ở trên Bắc Kinh? Nghĩ quẩn thế nào mà lại chuyển đến tỉnh chúng ta thi đại học vậy?” “Nói không chừng cậu ấy không có hộ khẩu ở Bắc Kinh, chỉ có thể quay lại đây học cấp ba.” “Mấy cậu quản nhiều như vậy làm gì, có trai đẹp ngắm là được. Tớ tuyên bố, từ hôm nay trở đi, sau này ở nơi này của tớ Tần Dữ sẽ thay thế vị trí của Bành Tĩnh Dương, trở thành hotboy tân nhiệm.” Xét về giá trị nhan sắc, Tần Dữ thắng một bậc, có điều hotboy Bành Tĩnh Dương chính là học bá đấy. Bành Dĩnh Dương thi đấu môn Toán giành giải Nhất toàn quốc đấy, môn Hóa thì ẵm được giải Nhì toàn quốc, ngoài thi đấu ra, học tập trên lớp của người ta chưa bao giờ tụt dốc, mỗi kỳ thi tháng thành tích đều ổn định nằm trong top 3 của khối, có những hào quang thế này, Tần Dữ chỉ dựa vào khuôn mặt rất khó có sức thuyết phục. Các bạn nữ trong lớp đều đang tám chuyện thảo luận về Tần Dữ, ở trong phòng trà nước Bồ Thần còn nghe được mấy câu, là nữ sinh lớp cô khoe khoang với nữ sinh lớp khác “Sau này lớp chúng tớ cũng có hotboy rồi, không cần mỏi mắt trông mong đến lớp 1 nhìn Bành Tĩnh Dương nữa.” “Không phải chứ? Còn đẹp trai hơn của Bành Tĩnh Dương?” “Dù sao tớ cảm thấy Tần Dữ đẹp trai hơn Bành Tĩnh Dương nhiều.” “Chao ôi, vậy học tập thì sao?” “Học ấy à…” Âm thanh vốn khoe khoang đột nhiên không còn tự tin. Bởi vì trong tiết học Tần Dữ vẫn luôn ngủ, nhìn dáng vẻ này thành tích chắc cũng không đâu vào đâu. Bồ Thần không biết Tần Dữ đi học là trạng thái gì, cô ngồi cạnh bục giảng chưa từng nhìn về phía sau. Nếu như cô không phải làm cán sự môn tiếng Anh, nói không chừng còn không quen mặt được hết bạn học trong lớp. - Tiết thứ hai buổi chiều là tiết tiếng Anh, trong giờ học Lục Bách Thanh không chỉ một lần nhìn về phía Tần Dữ, nhưng mà cả tiết Tần Dữ chỉ gục xuống bàn đầu cũng không ngẩng lên. Sau khi hết tiết, Lục Bách Thanh chỉ dành thời gian giảng một đề làm sai cho một bạn học sinh thôi, ngẩng đầu lên lần nữa, vị trí thứ hai từ dưới lên cửa sau đã trống không. Bên ngoài hành lang cũng không nhìn thấy bóng lưng Tần Dữ. “Bồ Thần, đi cùng thầy lên văn phòng, cầm đề của Tần Dữ cho em ấy.” Bồ Thần gật đầu, đi theo phía sau Lục Bách Thanh đến văn phòng. Lục Bách Thanh lấy một phần tất cả bài kiểm tra trong khoảng thời gian này cho Tần Dữ, tổng cộng có 8 bài. Thầy dặn dò Bồ Thần “Bảo Tần Dữ muộn nhất là trước giờ tan học thứ sáu, làm xong toàn bộ nộp lên cho thầy.” Bồ Thần “...” Hôm nay đã là thứ tư rồi. Tần Dữ có kịp làm xong nhiều đề như vậy không? Bồ Thần cầm xấp đề trở lại phòng học, Tần Dữ không ở chỗ ngồi. Bồ Thần xé một tờ giấy note, viết yêu cầu của Lục Bách Thanh lên [Thầy Lục bảo cậu muộn nhất là trước giờ tan học thứ sáu làm xong toàn bộ nộp lên.] Cô đặt ở giấy note và đề trên bàn Tần Dữ, lại bảo bạn cùng bàn Tần Dữ giúp đỡ nhắc nhở anh một chút. Cách giờ học còn 5 phút, Bồ Thần cầm ly nước đi rót nước, chờ đến khi trở lại phòng học, tờ giấy ban nãy cô viết cho Tần Dữ dán ở trên mặt bàn cô. Trên đó thêm mấy dòng chữ rồng bay phượng múa [Làm phiền cán sự môn cho tớ toàn bộ câu trả lời chính xác của các đề tiếng Anh. Cảm ơn. - Tần Dữ] Tác giả có lời muốn nói Mở hố hai chương. Là một câu chuyện nhỏ hệ chữa trị ấm áp, truyện không dài, hơn 20 vạn chữ. Vẫn giống như trước kia, mỗi tối đúng 8 giờ thêm chương mới.

thế giới tĩnh lặng và anh